Hầu Gia Vô Tình
Chap 4
7
Ngày đó, đầu tôi đau như búa bổ, mãi không thấy Tạ Tinh Hà xuất hiện
Bình thường, mỗi sáng hắn đều đúng giờ đến bôi thuốc cho tôi, khuyên tôi ăn uống.
Cơ thể tôi rệu rã, không còn chút sức lực nào, nhưng trong lòng lại dâng lên một dự cảm chẳng lành.
Tôi cố gượng dậy, bên ngoài yên tĩnh đến kỳ lạ, không thấy một bóng vệ binh nào. Lòng tôi càng thêm bất an, vội vàng đi về phía chính sảnh.
Quả nhiên, trước cửa chính đã có rất nhiều người tụ tập, chen chúc đến nỗi không lọt nổi một giọt nước.
Họ vây quanh ai, tôi không cần đoán cũng biết. Tôi quát lớn một tiếng, rút kiếm dí vào cổ mình.
"Ta vẫn là thiếu gia của tướng phủ! Là ai cho các ngươi lá gan dám cản ta?"
"Đồ nghiệt chướng! Còn dám bước vào đây! Thánh thượng ban hôn, vậy mà ngươi lại dám dây dưa không rõ với kẻ khác. Hôm nay ta không đánh c.h.ế.t ngươi thì không phải là người!"
Trong sảnh, cha tôi đang giận dữ quát tháo, mẹ thì ngồi bệt dưới đất, khóc lóc che mặt bằng khăn tay.
Ninh Hựu cũng ở đó. Ngày thường hắn chẳng bao giờ chịu bước chân vào tướng phủ, bởi hắn không muốn gặp tôi.
Nhưng tôi không rảnh bận tâm đến bọn họ, ánh mắt tôi dán chặt vào Tạ Tinh Hà. Hắn quỳ giữa sảnh, chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Máu từ những vết thương trên lưng đã thấm đỏ cả chiếc áo trắng.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, nhưng tôi biết hắn chắc chắn đang rất đau đớn.
Tôi chợt nhớ lại những tháng ngày mình bị giam cầm, họ sẽ không bao giờ đánh vào lưng tôi vì sợ để lại vết sẹo khó xóa. Thay vào đó, họ nhắm vào những nơi nhiều thịt như bụng và đùi để hành hạ.
Khi ấy, tôi cũng giống như Tạ Tinh Hà bây giờ. Chỉ cần còn tỉnh táo, tôi sẽ giữ thẳng lưng, quyết không cúi đầu.
Nhưng họ đâu quan tâm đến lòng tự tôn hay sự kiêu hãnh của tôi. Họ muốn tôi như một con chó, quỵ lụy cầu xin. Họ chỉ thích nhìn tôi bẩn thỉu, ngập trong nước mắt và tiếng van nài.
Ý nghĩ đó làm tôi hoảng loạn, cơ thể không ngừng run rẩy. Rõ ràng mấy ngày nay tôi đã dần kiểm soát được cảm xúc, nhưng mọi thứ lại như sụp đổ.
Cha tôi vẫn đang mắng mỏ, đầu tôi rối tung. Nhưng điều đó không ngăn được tôi từ từ tiến đến bên Tạ Tinh Hà. Tôi quỳ xuống, ôm lấy hắn.
Xung quanh vẫn còn ồn ào, nhưng tôi không quan tâm. Trên người Tạ Tinh Hà đầy m.á.u và bẩn thỉu, mùi rất khó chịu, nhưng tôi lại cảm thấy an lòng.
Hắn không biết rằng chỉ khi chạm vào hắn, những cơn ác mộng vô tận của tôi mới có thể bị xua tan.
Mẹ tôi khản giọng kêu than gia môn bất hạnh, khóc lóc thảm thiết. Cha tôi run rẩy chỉ tay, hét lên bảo đám gia đinh tiếp tục đánh, tốt nhất là đánh c.h.ế.t đứa con không biết liêm sỉ này.
Nhưng cây gậy không đánh xuống người tôi.
Là Ninh Hựu cầu xin tha cho tôi. Hắn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, dường như không bận tâm đến việc tôi thân mật với kẻ khác. À, đúng rồi, hắn vốn dĩ chẳng quan tâm đến tôi.
"Giải trừ hôn ước đi. Ta không thích hầu gia nữa."
Tôi quá mệt mỏi rồi. Những năm tháng đuổi theo Ninh Hựu, tôi luôn tràn đầy năng lượng, như thể có thể theo hắn đến chân trời góc bể.
Nhưng chỉ ba tháng ngắn ngủi đã rút cạn sức lực cả đời tôi. Tôi biết mình không thể quay lại làm người cháu trai mà ông ngoại từng tự hào là "tốt nhất thế gian" nữa không
"Đồ hỗn láo! Năm đó ngươi theo đuổi người ta làm ầm ĩ cả kinh thành, giờ lại làm trò cho ai xem? Nếu giải trừ hôn ước cũng phải là hầu gia nói trước, ngươi là cái thá gì?"
Cha tôi tức đến bật cười. Tô Cẩn định quỳ xuống cầu xin thay tôi, nhưng cha vội vàng đỡ cậu dậy, ân cần an ủi, bày ra một cảnh tượng phụ từ tử hiếu thật đẹp mắt.
Tôi đã quá quen nhìn thấy cha trong bộ dạng giận dữ. Ông luôn có một nguồn cơn để mắng mỏ tôi. Câu nói quen thuộc nhất của ông chính là: "A Cẩn à, con thật quá lương thiện. Giá như anh con có được một nửa như con..."
Tôi hít sâu, cố lấy hết dũng khí để nói: