Hầu Gia Vô Tình

Chap 2

3

Tôi, con trai trưởng của phủ Tướng quân, là vị thiếu gia có uy vọng nhất kinh thành.

Cha tôi và mẹ sống với nhau có vẻ hòa thuận, nhưng ông yêu mẹ của Tô Cẩn hơn. Ông vốn không thích tính cách phóng khoáng, không chịu gò bó của tôi, mà thích sự ngoan ngoãn, hiểu chuyện của Tô Cẩn

Cha không ưa tôi, nhưng ông cũng không thể làm gì, bởi gia tộc bên ngoại của tôi rất có thế lực.

Ông ngoại tôi là Trấn Quốc Tướng quân, một vị tướng dũng mãnh, chưa từng bại trận.

Có thể nói, giang sơn này không phải của Hoàng đế, mà là của ông ấy. Chính vì điều này, để tránh sự nghi kỵ của Hoàng đế, ông ngoại sớm đã cáo lão hồi hương, không màng đến thế sự.

Tôi biết cha không yêu thương mình, nên càng thích ở bên ông ngoại hơn.

Từ nhỏ, tôi đã nghe nhiều về chiến công hiển hách của ông ngoại, lòng đầy ngưỡng mộ, ngày ngày quấn lấy ông, không đọc sách thánh hiền mà chỉ chăm chú nghiên cứu binh pháp.

Khi ông ngoại chưa trở về quê, tôi thường xuyên theo ông ở trong doanh trại, cảm nhận cát bụi vàng bay, không khí đượm mùi m.á.u tanh, lòng chỉ thấy sục sôi nhiệt huyết.

Có lẽ vì ở cùng các binh sĩ quá lâu, tính cách tôi cũng trở nên thẳng thắn, phóng khoáng, hoàn toàn khác biệt với những công tử kinh thành nho nhã, thư sinh, khiến cha tôi tức giận đến mức trừng mắt, giậm chân.

4

Lần đầu tiên gặp Ninh Hựu là trên đường tôi trở về kinh sau khi thăm ông ngoại.

Vì ham chơi, tôi mặc đồ thường dân, trốn khỏi hộ vệ, chạy khắp nơi.

Tôi chỉ nhớ hôm đó là một ngày trời âm u, mưa phùn rả rích, sương mù bao phủ khắp trời đất, không nhìn rõ đường đi, chỉ thấy xa xa là núi xanh, gần gần là dòng sông nhỏ.

Tôi cứu được một cô gái suýt ngã xuống nước.

Tôi vốn không có ý mạo phạm nữ tử, nhưng khi thấy gương mặt cô ấy đỏ bừng lên, tôi mới nhận ra có điều không ổn.

Đúng lúc đó, Ninh Hựu đi ngang qua, liền coi tôi là kẻ vô lại trêu ghẹo dân lành.

Chàng công tử nhà Hầu phủ năm ấy, còn rất trẻ, nghiêm nghị trách mắng tôi, đôi mày thanh tú nhíu chặt. Nhưng tôi lại cảm thấy dáng vẻ ấy thật đẹp.

Đời tôi lần đầu tiên rung động, thế mà lại vì một nam tử.

Từ nhỏ lớn lên trong quân doanh, tôi chỉ quen với những người đàn ông thô kệch, chưa từng gặp qua công tử kinh thành nào được nuôi dạy trong nhung lụa như vậy.

Thái độ của tôi khiến công tử nhỏ bực mình. Tôi đã giải thích rất nhiều lần, nhưng thấy chàng vẫn nghi ngờ, tôi liền nắm tay chàng, lặp lại lời giải thích.

Chàng đỏ mặt, hất tay áo bỏ đi. Tôi vội chặn lại, hỏi tên chàng.

"Ninh Hựu."

Chàng chỉ để lại một cái tên, rồi trừng mắt nhìn tôi trước khi rời đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận