HẠ TRI
Chương 4
9
Khi tôi gặp chuyện hôm đó, hóa ra Liên Úc và Dịch Tình đang ở bên nhau.
Lúc ấy, anh ta chắc hẳn đã đưa ra lựa chọn của mình.
Nhưng… nếu đã vậy, sao bây giờ còn trách móc Phương Giác?
Anh ta không phải đã đạt được điều mình mong muốn, cuộc sống viên mãn, không còn gì hối tiếc nữa sao?
Tôi chạm tay lên tim mình, chỉ chạm vào một khoảng trống rỗng.
Sau khi cúp máy, Phương Giác ôm mèo đứng rất lâu bên cửa sổ.
"Tiểu Tri, thực ra đến tận bây giờ, Liên Úc vẫn canh cánh trong lòng vì cuộc gọi cuối cùng của em là gọi cho anh.
"Nhưng tại sao… anh lại không bắt máy chứ?"
Tôi không thể hiểu được, Liên Úc chưa từng yêu tôi, vậy thì anh ta để tâm chuyện này làm gì?
Giọng điệu của anh ta trong điện thoại hôm nay, nghe rất khác so với ấn tượng của tôi.
Ba năm bên nhau, cảm xúc của anh ta lúc nào cũng ổn định, không có quá nhiều d.a.o động.
Ngay cả lời cầu hôn cũng xảy ra một cách tự nhiên, thuận theo ý của người lớn.
Giờ nghĩ lại, có lẽ anh ta cũng chẳng tình nguyện là mấy.
Hồi đó, Dịch Tình từng đẩy tôi về phía Liên Úc, nhưng chúng tôi không ở bên nhau.
Tình cảm thầm mến của tôi bị lột trần dưới ánh sáng, trơ trọi, không được đáp lại.
Khi ấy, Liên Úc nói anh ta không muốn phá vỡ sự cân bằng giữa ba người.
Tôi biết ơn sự dịu dàng của anh ta, vì anh ta không thẳng thừng và tàn nhẫn nói với tôi rằng anh ta không thích tôi.
Thế là tôi chôn giấu rung động của mình thật sâu, giả vờ như không có chuyện gì, tiếp tục ở cạnh bọn họ.
Nhưng tôi hiểu rõ, ba người chúng tôi không thể quay lại như trước nữa.
Sự dịu dàng của Liên Úc đôi khi lại trở thành nguồn cơn cho nỗi đau của tôi.
Tôi không thể hiểu nổi, nếu anh ta không thích tôi, tại sao lại đối xử với tôi quá tốt như vậy?
Tại sao thỉnh thoảng vẫn đến trường tìm tôi, tại sao khiến tôi trở thành tiêu điểm của những lời trêu ghẹo và ngưỡng mộ?
Cuộc sống như vậy kéo dài đến kỳ hai năm nhất đại học.
Lần đó, khi Liên Úc lại rủ tôi đi ăn, tôi gom đủ can đảm để từ chối.
Thời khóa biểu kín mít, câu lạc bộ bận rộn, hai trường lại cách xa nhau…
Lý do rất nhiều, mỗi một lý do đều không có sơ hở.
Anh ta không ép buộc tôi, chỉ gật đầu nói "được".
Tôi đoán, chắc hẳn anh ta nhận lời nhờ vả của Dịch Tình mới để mắt đến tôi, xem tôi có còn chậm chạp, ngốc nghếch như hồi cấp ba không.
Dù sao, trong ba người, chỉ có tôi và Liên Úc học đại học ở S thành, còn Dịch Tình thì ở rất xa.
Phương Giác cũng coi như ở gần, nhưng Dịch Tình tuyệt đối sẽ không nhờ vả anh ấy.
Sau khi Liên Úc không đến tìm tôi nữa, Phương Giác lại bắt đầu chủ động liên lạc với tôi nhiều hơn.
Chúng tôi cùng tham gia hội tình nguyện, thỉnh thoảng chạm mặt trong các hoạt động.
Tiếp xúc nhiều dần, ấn tượng cũng thay đổi theo thời gian.
Anh ấy không giống như Dịch Tình nói, lông bông chẳng đứng đắn, ngược lại, còn khá đáng tin cậy.
Một lần hoạt động kết thúc, chúng tôi theo thói quen tìm một nhà hàng gần đó ăn trưa.
Tôi không ngờ lại gặp Liên Úc.
Anh ta ngồi cùng một bàn đầy người, trai xinh gái đẹp cười đùa rôm rả, vừa ăn vừa chơi board game.
Liên Úc tựa lưng vào ghế sofa, nở nụ cười nhàn nhạt, đôi khi mới hờ hững tham gia vào cuộc trò chuyện.
Thì ra khi không ở bên tôi, anh ta lại như vậy.Nhìn có vẻ rất thoải mái.
Bữa trưa ăn trong sự thất thần, tôi cứ vô thức liếc về phía Liên Úc.
Người ngồi đối diện đột nhiên đặt đũa xuống, nghiêng người tới gần, đưa tay nâng mặt tôi lên, buộc tôi phải nhìn anh ấy.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi có tiếp xúc thân mật như vậy. Tôi sững người, chưa kịp phản ứng.
"Vẫn còn thích anh ta à?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ha-tri/chuong-4.html.]
Tim đập lỡ một nhịp, nơi da thịt chạm vào lòng bàn tay anh ấy nóng rực lên.
Phương Giác cong môi, cười như có như không, nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.
"Có muốn để anh giúp em nhìn thẳng vào hiện thực không? Em và anh ta, vốn dĩ—"
"Tiểu Tri."
Một giọng nói đột ngột vang lên, cắt ngang lời anh ấy.
Tôi quay đầu, nhìn thấy Liên Úc không biết từ khi nào đã đứng ngay cạnh bàn, theo bản năng vội vàng gạt tay Phương Giác ra.
Anh ta không hỏi gì, nhưng ánh mắt không cảm xúc kia lại khiến tôi có một loại chột dạ khó tả.
Tôi lúng túng giải thích: "Bọn em vừa tham gia tình nguyện, tiện thể đi ăn luôn."
Anh ta liếc qua bàn ăn, hỏi: "Ăn xong chưa? Ăn xong thì tôi đưa em về trường."
Tôi nhỏ giọng nói lời xin lỗi với Phương Giác, chuyển một nửa tiền bữa ăn cho anh ấy rồi đi theo Liên Úc rời khỏi nhà hàng.
Anh ta không thích tôi và Phương Giác quá thân thiết.
Nhận thức này khiến tôi trong mơ hồ lại sinh ra một tia mong đợi.
Loại cảm xúc tựa như chiếm hữu này, có phải chứng minh rằng anh ta thực ra có chút quan tâm đến tôi không?
Nhưng trên suốt đường về, anh ta chẳng nói gì. Đưa tôi về trường xong, cũng không lập tức rời đi.
Trái tim như bị siết chặt lại.
Cả người như một viên đá trong phòng xông hơi, nhìn qua thì bình thản, nhưng chỉ cần rưới chút nước là có thể bốc hơi mù mịt.
"Tuần sau Dịch Tình về, tụi mình tụ tập đi."
…
Đá trong phòng xông hơi, cũng có thể nguội lạnh.
10
Hôm đó, Dịch Tình trở về để tổ chức sinh nhật.
Cô ấy mời rất nhiều bạn bè đến biệt thự ven núi của mình để chơi.
Nhiều người trong số đó là bạn đại học của cô ấy, tôi không quen biết, cũng không thể tham gia vào những câu chuyện của họ. Vậy nên, nhân lúc bữa tối vừa kết thúc, tôi lặng lẽ chuồn ra ngoài hóng gió.
Trong vườn vang lên một tiếng kêu nhỏ, yếu ớt, gần như không nghe thấy. Tôi lần theo âm thanh, đi đến bức tường ngoài, thì thấy một con mèo nhỏ bị kẹt trên một tảng đá giữa dòng suối.
Không biết nó làm thế nào để đến được đó, chỉ biết rằng nếu không có ai giúp, nó chẳng thể tự mình lên bờ.
Nước vào cuối thu khá nông, tôi cởi giày, xắn cao ống quần, cẩn thận lội nước tiến về phía tảng đá.
Mèo con được cứu rồi, nhưng tôi lại trượt chân, cả người ngã thẳng xuống nước lạnh.
Cái rét buốt lan thấu tận xương.
May mà tôi đã kịp nâng con mèo lên thật cao, không để nó dính chút nước nào. Nhưng vì không có tay để bám víu, tôi giãy giụa thế nào cũng không đứng lên nổi.
Lúc phần thân dưới gần như mất hết cảm giác vì lạnh, một bóng người xuất hiện trên bờ.
Là Phương Giác. Anh ấy sải bước lội nước đến, một tay đón lấy con mèo, một tay kéo tôi lên.
Mèo con vừa lên bờ, lập tức co chân chạy biến vào màn đêm.
Tôi ngẩn người nhìn theo cái bóng nhỏ màu cam khuất dần ở phía xa, rồi bỗng chốc cả người chìm trong một chiếc áo khoác vẫn còn hơi ấm.
Phương Giác bật cười, giọng điệu có phần bực bội: "Đúng là ngốc, nhìn mà phát bực."
Chút cảm động vừa dâng lên trong lòng lập tức bị dập tắt.
Hôm đó, tôi kịp thay đồ, ngâm nước nóng, vậy mà tối vẫn sốt cao.
Đến khi mơ mơ màng màng tỉnh lại, đã thấy mình nằm trong phòng bệnh.
Liên Úc và Phương Giác đều có mặt.
Sắc mặt cả hai đều kỳ lạ, bầu không khí cũng khó tả.
Tôi vừa định mở miệng hỏi xem đã xảy ra chuyện gì, thì Liên Úc đột nhiên lên tiếng:
"Hạ Tri, em có muốn ở bên anh không?"