HẠ TRI

Chương 1

1

Từ xa, tôi đã thấy một bóng dáng nhỏ màu cam xuất hiện trên bậc thềm. Tôi vươn cổ ra, siết chặt tay, căng thẳng mà mong đợi.

 

Mãi đến khi nó lững thững bước đến trước mặt, tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Bước chân nhẹ nhàng, đuôi dựng thẳng tắp, chóp đuôi tự nhiên cong xuống. 

 

Mèo con đang vui. Vậy nên tôi cũng vui lây.

 

Nó là vị khách nhỏ mỗi ngày của tôi.

 

Tôi chào nó: "Mèo con, hôm nay cũng dễ thương quá chừng, như một ổ bánh mì caramel bơ vàng thơm ngậy vậy."

 

Mèo con lơ đẹp tôi, chăm chú l.i.ế.m lông.

 

Tôi ngồi xổm xuống, lồng tiếng cho nó: "Sột soạt! Sột soạt!"

 

Mèo con chẳng buồn động đậy tai lấy một cái.

 

Không trách nó lạnh lùng được, dù sao thì tôi cũng c.h.ế.t rồi. Chết từ ba năm trước rồi mà. 

 

Thứ lang thang ở nơi này chỉ là một sợi tàn hồn.

 

Mọi sinh linh trên núi đều không cảm nhận được sự tồn tại của tôi, tất nhiên cũng không nghe thấy tôi nói gì.

 

Bánh mì caramel cuối cùng cũng l.i.ế.m lông xong, tìm một chỗ thoải mái, cuộn tròn lại ngủ mất.

 

Dù biết bản thân không thể làm nó giật mình, tôi vẫn nín thở.

 

Cái mũi hồng hồng phập phồng nhịp nhàng, mèo con ngủ rất ngon.

 

Nhưng tôi lại thấy có lỗi.

 

Mèo con ngày nào cũng cất công đến chơi, đúng là mèo ngoan.

 

Nhưng tôi lại chẳng có gì để tiếp đãi nó, tôi xấu.

 

Trước mộ tôi, đã rất lâu rồi không có đồ cúng mới.

 

Năm đầu tiên tôi chết, vị hôn phu Liên Úc và cô bạn thân Dịch Tình vẫn thường xuyên đến thăm, lần nào cũng mang theo hoa tươi và đồ ăn vặt.

 

Nhưng dần dà, họ không đến nữa.

 

Tôi không thể rời khỏi phần mộ này, cũng chẳng cách nào biết được tin tức của họ.

 

Chỉ có thể ngày qua ngày bị mắc kẹt tại đây, lặng lẽ ngắm nhìn núi rừng thay màu hết lần này đến lần khác.

 

Cô đơn quá.

 

Cũng may bây giờ có mèo con bầu bạn. Nhưng lỡ một ngày nào đó, nó chê nơi này quạnh quẽ quá mà không đến nữa thì sao?

 

Tôi phải làm gì đó mới được.

 

Thế là tôi nghiến răng nghiến lợi, tiêu sạch toàn bộ âm đức, báo mộng hàng loạt luôn.

 

Thời gian trong mơ ngắn ngủi, chỉ đủ để tôi giậm chân hét lên:

"QUE XÚC XÍCH MÈO! MANG CHO TÔI MỘT ÍT QUE XÚC XÍCH MÈO!!"

 

Các tềnh iu theo dõi kênh chúng minh để đọc nhiều truyện hay nha. Iu rất nhiều

FB: Kinh Thiên Động Địa/Ngũ Phúc

 

2

Liên Úc không đến.

 

Dịch Tình cũng không đến.

 

Cả một ngày trời, tôi dán mắt vào lối vào, nhưng những người lác đác ghé thăm đều rẽ sang mộ phần khác.

 

Tôi chán nản. Chẳng lẽ tối qua bọn họ không ngủ sao?

 

Không ngờ, đến chạng vạng, có người xuất hiện.

 

Người đó ôm một thùng giấy rất lớn, từng bước tiến lại chậm rãi.

 

Là Liên Úc sao? Hai năm không gặp, bóng dáng anh dường như càng cao lớn và phong độ hơn.

 

Ngực tôi đập thình thịch, cảm giác xa lạ nhưng mãnh liệt.

 

Thì ra ngay cả hồn ma cũng có trái tim.

 

Tôi ôm lấy lồng ngực, mong chờ dõi theo cho đến khi người nọ đặt thùng giấy xuống trước mặt tôi, để lộ gương mặt—

 

Cảm xúc dâng trào lập tức rơi thẳng xuống vực thẳm.

 

Lại là Phương Giác.

 

Tôi nhảy dựng lên, đ.ấ.m đá túi bụi vào không khí.

 

"Sao lại là anh ta?!"

 

Như dự đoán, chẳng có sợi tóc nào của anh bị lay động.

 

Trong lúc tôi đang tua lại kịch bản giấc mơ để xem sai ở đâu, Phương Giác đã ngồi xổm xuống trước mộ tôi, đưa tay gạt đi lớp lá dày đặc chất đống.

 

Ống tay áo màu kaki bám đầy bụi bẩn, anh lại hoàn toàn không để ý.

 

Tự dưng tôi thấy khó chịu một cách khó hiểu.

 

Làm gì vậy? Đột nhiên lại đến dọn mộ cho tôi...

 

Làm tôi suýt nữa thấy có lỗi vì đã đ.ấ.m anh ban nãy rồi này.

 

Nhưng ngay sau đó, anh dừng tay, khẽ cười nhạo một tiếng, rồi dùng ngón trỏ chọc chọc vào ảnh chụp trên bia mộ.

 

"Hạ Tri, em sẽ không phải ở bên kia cũng đi lượm mèo về nuôi đấy chứ? Mở cửa hàng thú cưng rồi à? Anh đã bảo em không có đầu óc kinh doanh mà, phá sản rồi phải không? Mỗi tháng anh đốt cho em cả đống tiền, kết quả đến que xúc xích mèo cũng không mua nổi?"

 

Hả?

 

Tiền đâu?

 

TIỀN ĐÂU?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ha-tri/chuong-1.html.]

 

Tôi thu hồi toàn bộ chút cảm động mong manh vừa rồi. Cái đồ ăn mặc bảnh bao mà lừa đảo!

 

Phương Giác lại tiếp tục dọn sạch lá rụng, lần này động tác nhanh và mạnh hơn trước.

 

Như thể đang phát tiết vậy.

 

"Cứ tiêu đi, tiêu thoải mái, ông đây xem em có thể tiêu đến mức nào.

 

"Ba năm.

 

"B-A NĂM!

 

"Mẹ nó ba năm rồi em không hề xuất hiện trong giấc mơ của anh. Anh còn tưởng em đã đầu thai rồi đấy!"

 

Nói xong, anh kéo thùng giấy lại, rào rào đổ xuống một đống que xúc xích mèo.

 

"Khó khăn lắm mới gặp em một lần, mở miệng đã đòi xúc xích mèo. Đến hương vị và nhãn hiệu cũng không nói, làm anh phải mua tất cả loại có trên thị trường..."

 

Lời anh đột nhiên khựng lại.

 

Cả người anh cũng sững sờ.

 

Tôi nhìn theo ánh mắt anh—

 

Đúng lúc chạm phải cái đầu tròn vo của mèo con thò ra từ phía sau bia mộ.

 

Mèo con dường như bị dọa cho đơ người vì đống xúc xích mèo từ trên trời rơi xuống.

 

Nó nhìn đống đồ trên mặt đất, rồi lại nhìn Phương Giác.

 

Đôi mắt tròn xoe, giọng cũng cao hơn một chút.

 

"Meo~"

 

Phương Giác vẫn đờ ra đó.

 

Nhưng trên gương mặt anh dần dần hiện lên một tia kinh ngạc, trong mắt tràn đầy vẻ không thể tin nổi.

 

Bàn tay anh giơ ra run rẩy, đưa được nửa đường lại đột ngột nhớ ra điều gì đó, cuống quýt rụt về, rồi ra sức chà lau lên chiếc áo gió hàng hiệu.

 

Tôi cũng sững người.

 

Bởi vì tôi nhìn thấy—

 

Khi Phương Giác ra sức lau khô tay mình, từng giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ gương mặt anh.

 

Phương Giác khóc rồi.

 

Anh ấy nhìn chằm chằm vào mèo con, giọng nói khàn hẳn đi:

 

"Tiểu Tri, em... đầu thai thành mèo rồi sao?"

3

 

Tôi không có!

 

Tôi không phải!

 

Phương Giác cẩn thận bế con mèo lên, dịu dàng vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.

 

"Về nhà với anh được không? Để anh chăm sóc em."

 

Không được!

 

Tôi không cho phép!

 

"Phương Giác, mẹ nó, đấy là khách của tôi! Anh mau thả nó xuống! Ê, anh bế nó đi đâu đấy?!"

 

Các tềnh iu theo dõi kênh chúng minh để đọc nhiều truyện hay nha. Iu rất nhiều

FB: Kinh Thiên Động Địa/Ngũ Phúc

 

Nhìn vị khách duy nhất của mình bị anh ôm đi, tôi cuống lên.

 

Vội vã lao tới, cơ thể như vừa thoát ra khỏi thứ gì đó, bỗng dưng nhẹ hẫng.

 

Lúc nhận ra, tôi đã bước ra khỏi vòng kết giới giam cầm mình từ trước đến nay.

 

Tôi ngây ra, quay đầu nhìn lại bia mộ của mình, rồi nhìn xuống chân.

 

Tôi thực sự… ra ngoài rồi.

 

Nhưng thay vì gọi là thoát ra, có lẽ phải nói là bị một kết giới mới trói buộc.

 

Vì có một lực nào đó kéo tôi đi, khiến tôi không thể không bám sát theo Phương Giác.

 

Anh thực sự mang con mèo về nhà.

 

Một căn hộ cao cấp, thiết kế tối giản mà tinh tế.

 

Khá lệch với hình tượng Phương Giác trong ấn tượng của tôi.

 

Anh từng là kiểu người ngông cuồng bất kham, thỉnh thoảng còn mặt dày vô sỉ.

 

Có lẽ mấy năm nay đã trưởng thành hơn rồi.

 

Dù sao thì tôi với anh… cũng đã lâu lắm không gặp.

 

Từ lúc tôi và Liên Úc ở bên nhau, anh liền ra nước ngoài, rất hiếm khi về.

 

Tính cả ba năm tôi c.h.ế.t đi, đã sáu năm tròn.

 

Đêm muộn hôm tôi quyết định kết hôn với Liên Úc, Phương Giác gửi một tin nhắn thoại dài 60 giây.

 

Mở ra thì chẳng có ai nói gì. Tôi còn tưởng anh bấm nhầm, kiên nhẫn nghe đến cuối cùng, mới nghe thấy giọng nói trầm thấp mang theo chút men say của anh.

 

"Chúc mừng em… tân hôn vui vẻ."

 

Đáng tiếc, tôi chưa từng có một đám cưới nào.

 

Bởi vì trước ngày cưới, tôi đã c.h.ế.t ngay trong nhà mình.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận