HẠ TRI
Chương 3
7
Phương Giác dẫn con mèo đến cửa hàng thú cưng, suốt đường không ngừng lẩm bẩm.
"Tiểu Tri, không còn cách nào khác, bây giờ em là mèo, phải tuân theo quy tắc của thế giới loài mèo, muốn khỏe mạnh sống lâu, phải đi tiêm phòng…"
"Tiêm xong chúng ta đi mua cá hồi, em không thích ăn sống, anh sẽ chiên chín cho em."
"Ha ha, đột nhiên nhớ lại, trước đây Dịch Tình gắp cho em một miếng cá sống, em nhai nhai nhai mãi mà không nuốt được... Em luôn như vậy, thích hay không thích, đều không nói ra."
Con mèo bị anh ta lẩm bẩm làm phiền, lật người, lấy m.ô.n.g đối diện với anh ta.
"Hả? Ý gì đây, bảo anh vỗ m.ô.n.g à? Rộng lượng thế?"
Lúc này, vẻ mặt dịu dàng của anh ấy không hề giả tạo, tôi chăm chú nhìn rất lâu, không hiểu anh đã có tình cảm sâu đậm với tôi từ khi nào.
Theo như anh ấy nói, có lẽ đã chú ý đến tôi từ rất sớm, nhưng tôi lại không hề nhận ra, có lẽ vì lúc đó tôi đã dành hết tâm trí cho Liên Úc, cũng có thể là vì, tôi và Phương Giác vốn dĩ không có nhiều tiếp xúc.
Anh ấy là anh kế của Dịch Tình.
Dịch Tình không thích anh ấy, cũng không thích mẹ anh ấy.
Tôi và Dịch Tình là bạn thân, đương nhiên tôi hoàn toàn đứng về phe cô ấy, với Phương Giác không cần thiết thì không nhìn, không cần thiết thì không nói chuyện. Khi chơi ở nhà Dịch Tình, cũng sẽ cố tình tránh mặt anh ấy.
Chỉ có một lần tôi thi trượt kỳ thi, trốn Dịch Tình và Liên Úc, khóc lặng lẽ trên sân thượng tòa nhà thí nghiệm.
Phương Giác không hiểu sao cũng đến.
Gió trên sân thượng rất lớn, anh ấy vờ như vô tình ném chiếc áo khoác đồng phục, trùm lên đầu tôi, sau đó lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh tôi.
Tôi khóc xong rồi, vừa nức nở vừa hỏi anh ấy: "Anh cũng thi trượt à?"
Phương Giác ậm ừ đáp, lôi ra một túi kẹo xoắn: "Ăn không?"
Tôi coi đó là sự đồng cảm của những kẻ thi trượt, không từ chối, hai người lặng lẽ chia nhau ăn hết túi kẹo.
Sau này đi ngang qua bảng điểm mới phát hiện, Phương Giác là người đứng đầu tất cả các môn.
Tôi cảm thấy bị lừa, càng không muốn nói chuyện với anh ấy nữa.
Lúc này, học bá Phương Giác đang tranh luận với chủ cửa hàng thú cưng về bảng thành phần: "Nhiều chất phụ gia như vậy, còn dám gọi là không thêm gì? Sao anh không tự ăn cơm trộn bột ngọt đi?"
Anh ấy lập tức ôm con mèo rời khỏi cửa hàng.
"Tiểu Tri, chúng ta không ăn đồ ăn cho mèo nữa, không tốt cho sức khỏe, anh làm cho em ăn được không?
"Đi mua nguyên liệu trước..."
"Anh?"
Một giọng nói nữ quen thuộc và lâu ngày không nghe thấy vang lên phía sau, cả tôi và Phương Giác đều giật mình.
Từ từ quay người lại, Dịch Tình đứng cách đó hai ba mét, mặc một chiếc váy quen thuộc.
Liên Úc đứng phía sau cô ấy, biểu cảm lạnh lùng.
Tôi dụi mắt.
Gần hai năm không gặp, hai người vẫn đẹp như vậy, vẫn đẹp trai như vậy, cũng vẫn... xứng đôi.
Tôi sớm nên nhận ra, năm đó họ lần lượt bước vào cuộc đời tôi, tôi chỉ là tạm thời xen vào giữa họ, giờ đây mọi thứ trở về điểm xuất phát, khách qua đường rút lui, người có tình thực sự cuối cùng cũng thành đôi.
Nhưng tại sao... Liên Úc trông lạnh lùng xa cách như vậy, lúm đồng tiền của Dịch Tình, không còn nụ cười nữa.
Ánh mắt tôi dừng lại trên túi giấy Liên Úc đang cầm, một lúc lâu, mới từ từ rời đi.
Trên túi in logo công ty tổ chức đám cưới, tôi rất quen thuộc, dù sao cũng là tôi đã so sánh nhiều nơi mới chọn được.
"Anh, anh nuôi mèo từ khi nào vậy?"
"Ừ."
Phương Giác ôm chặt con mèo, thu lại vẻ dịu dàng vốn có, không muốn nói nhiều.
Ba người đột nhiên rơi vào im lặng kỳ lạ.
Liên Úc nhìn chằm chằm vào Phương Giác, bất chợt khẽ cười.
"Phương Giác, lúc nãy anh gọi con mèo là gì? Tôi không nghe nhầm chứ?"
Phương Giác lười nhác ngẩng mắt, cười ngạo nghễ: "Sao, không được à? Tôi gọi cô ấy là gì liên quan gì đến cậu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ha-tri/chuong-3.html.]
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng, tôi lo lắng, nhưng lại bất lực.
Dịch Tình vội vàng làm hòa: "Anh, Liên Úc cũng không có ý gì khác, đừng giận. Chỉ là... ba năm rồi, chúng ta phải nhìn về phía trước."
Phương Giác càng cười càng ngạo: "Nhìn về phía trước? Em có muốn nhìn lại mình đang mặc gì không?"
Lời vừa dứt, nụ cười gượng gạo của Dịch Tình hoàn toàn đóng băng trên mặt.
Tôi tiến lại gần nhìn kỹ.
Nhớ ra rồi, không trách thấy quen, chiếc váy này, vốn dĩ là của tôi.
"Tôi không có ý kiến gì với việc hai người phát điên, cũng không hứng thú. Các người cũng đừng quản tôi."
8
Phương Giác về nhà, ở trong phòng tắm rất lâu, khi ra ngoài mắt hơi đỏ.
Anh ấy chiên một miếng cá hồi cho con mèo, cắt nửa quả chanh vắt nước lên trên.
Con mèo vốn đang kêu meo meo lập tức im bặt, ngẩng mặt nhìn anh ấy một lúc, cuối cùng vẫy đuôi mạnh, quay đầu bỏ đi.
Phương Giác đuổi theo sau con mèo: "Tiểu Tri, không thích sao?"
Tôi thực sự muốn đ.ấ.m anh ấy hai cái.
Vắt nước chanh lên cá cho mèo, đầu óc anh ấy có vấn đề à?
Phương Giác hoàn toàn không ý thức được chỗ sai, mặt đầy vẻ hụt hẫng: "Tiểu Tri, anh làm mà em không thích à?"
Các tềnh iu theo dõi kênh chúng minh để đọc nhiều truyện hay nha. Iu rất nhiều
FB: Kinh Thiên Động Địa/Ngũ Phúc
Con mèo dường như thở dài một hơi.
Nó nhảy lên bàn bếp, cau có dùng móng vuốt hất đống chanh sang một bên, tỏ vẻ ghét bỏ mà "chôn phân vào không khí"
Lúc này Phương Giác mới bừng tỉnh, cuống quýt đặt đĩa xuống, vội vàng lấy một miếng cá mới bỏ vào chảo.
"Xin lỗi xin lỗi, tại anh nhớ hồi trước em thích kẹo Mentos vị chanh."
Tôi nghiêng đầu nghĩ ngợi, đúng là hồi cấp ba từng mê món đó một thời gian. Không ngờ anh vẫn nhớ.
Lúc giải đề đến mức đầu óc quay cuồng, nhai một viên sẽ tỉnh táo hơn hẳn.
Vậy rốt cuộc, trong những chuyện tôi chưa từng chú ý, anh đã lặng lẽ ghi nhớ bao nhiêu điều?
Tôi chọc chọc vào vai anh: "Hồi đó, cái lần em ăn hết kẹo mà quên mua thêm, ai đã lén đặt một hộp mới trên bàn em lúc em ngủ trưa? Là anh đúng không?"
Dĩ nhiên, Phương Giác sẽ không trả lời tôi.
Hương thơm của cá hồi lan tỏa khắp bếp, con mèo cuối cùng cũng chấp nhận, cúi đầu nghiêm túc ăn uống.
Phương Giác rót một ly rượu, lặng lẽ tựa vào tủ lạnh, đôi mắt tràn đầy yêu thương nhìn con mèo nhỏ đang vui vẻ thưởng thức bữa tối trên bàn.
Một người, một mèo.
Thời gian chảy trôi yên bình.
Thật tốt.
Tôi nghĩ, nếu tôi còn sống, chắc chắn tôi cũng sẽ muốn nhấp một ngụm cùng anh.
Nhưng bầu không khí hòa hợp ấy không kéo dài được bao lâu.
Một cuộc gọi đột ngột vang lên.
Nhìn thấy tên trên màn hình, sắc mặt Phương Giác trầm xuống.
Là Liên Úc.
Giọng nói từ đầu dây bên kia mang theo chút men say.
"Quả nhiên, bao năm qua, mày vẫn luôn thèm khát cô ấy. Dù cô ấy không còn, mày vẫn tự lừa mình dối người bằng cách này."
"Đem một con mèo ra làm thế thân của Hạ Tri, mày có thấy ghê tởm không?"
Phương Giác siết chặt ly rượu, khớp ngón tay trắng bệch.
Dưới đáy mắt anh, từng tia cảm xúc tối tăm dâng lên, giọng nói lạnh đến cực điểm:
"Chú rể tương lai, tối muộn không ở bên hôn thê, chạy đến đây chỉ để chỉ trỏ chuyện của người khác—mày có thấy ghê tởm không?"
Con mèo bị bầu không khí căng thẳng làm cho giật mình, ngay cả miếng cá cũng không buồn ăn nữa, tròn mắt nhìn Phương Giác, khe khẽ kêu một tiếng "meo~".
Phương Giác sững sờ trong giây lát.
Anh chớp mắt, đặt ly rượu xuống, đưa tay vuốt lông con mèo.
Con mèo lập tức ưỡn ngực, kiêu ngạo ngẩng cổ, chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay anh.
Sự hung dữ trên mặt Phương Giác dần tan biến.
Lúc mở miệng lần nữa, đôi mắt anh ánh lên ý cười, giọng điệu ung dung chậm rãi:
"Tự lừa mình dối người? Người làm chuyện đó chưa bao giờ là tao."
"Tao là người được Hạ Tri chọn."
"Cô ấy không hiện về báo mộng cho mày nhỉ?"
"Mày chưa từng thấy cô ấy nhảy chân sáo đến trước mặt tao, lớn tiếng đòi tao mua đồ ăn vặt cho cô ấy đúng không? Đáng yêu đến mức tao muốn mua hẳn một xe tải..."
"Phương Giác!"
Bên kia điện thoại là tiếng gầm gần như phẫn nộ, xen lẫn oán hận nghiến răng nghiến lợi.
"Mày điên rồi!
"Mày có thể tỉnh táo lại một chút không?!
"Nếu cô ấy thực sự báo mộng... thì điều đầu tiên cô ấy nên nói với mày là—ai mới là kẻ đã g.i.ế.c cô ấy!"
Đáy mắt Phương Giác tối sầm.
Giọng nói dù đã cố gắng kìm chế, vẫn lộ ra cơn thịnh nộ bị đè nén đến run rẩy.
"Liên Úc, kẻ g.i.ế.c Hạ Tri không phải chính mày sao?"
"Nếu không phải mày chạy theo Dịch Tình, để cô ấy ở nhà một mình, thì cô ấy sẽ xảy ra chuyện sao?"