HẠ TRI
Chương 2
4
Phương Giác đã lau sạch lông và móng cho con mèo.
Sau đó, anh quỳ xuống trước mặt nó, hít sâu một hơi.
"Xin lỗi, Tiểu Tri, anh phải xác nhận một chút..."
Lông mày tôi giật giật, lập tức đoán ra anh định làm gì.
A a a, đồ biến thái!
Quả nhiên, Phương Giác vừa khẽ nói lời xin lỗi, vừa nắm lấy chân sau của con mèo… nhanh chóng tách ra liếc một cái.
Dù tôi không phải là mèo, nhưng giây phút này lại có một cảm giác nhục nhã không nói nên lời. Vừa tức vừa xấu hổ, tôi điên cuồng tung đ.ấ.m đá về phía anh.
Phương Giác cười, xoa đầu con mèo, ôm nó vào lòng.
"Hú hồn, cứ tưởng mình phải làm gay rồi."
Làm ma lâu quá, tôi cảm giác mình không còn hiểu tiếng người nữa.
Yêu?
Với ai?
Là tôi sao?
Tên này điên rồi à?!
Như để trả lời suy nghĩ của tôi, Phương Giác cụp mắt xuống, không còn đùa cợt nữa, giọng điệu nghiêm túc khác thường:
"Tiểu Tri, nhà anh rất thoáng, người và mèo kết hôn cũng được."
Tôi không thoáng!
Anh muốn cưới mèo thì tùy, nhưng có thể đừng kéo tôi vào không?!
Tôi c.h.ế.t rồi, nhưng khi còn sống, tôi có hôn phu đàng hoàng đấy!
Liên Úc mà biết chuyện này thì nghĩ sao?
Hai người vốn đã không ưa nhau, bây giờ kẻ anh ấy từng chướng mắt lại ôm một con mèo, nói đây là vị hôn thê chuyển thế của mình, còn muốn cưới nó.
Bất kỳ ai cũng thấy nực cười và quái dị, đúng không?!
Con mèo trong lòng Phương Giác bắt đầu giãy giụa.
Anh vội nới lỏng tay: "Anh làm em đau à?"
Con mèo kêu lên vài tiếng khó chịu, nhảy lên bàn trà, rũ bộ lông rối bù, rồi cúi đầu chải chuốt lại.
Dưới chân phải của nó đè lên một tấm thiệp màu hồng nhạt.
Tông màu này hoàn toàn lệch tông với cả căn phòng.
Tôi tò mò ghé lại gần để xem trên đó viết gì, nhưng đúng lúc đó, Phương Giác bỗng khẽ thở dài.
Anh vươn tay rút tấm thiệp ra, từ tốn mở ra xem.
Là một tấm thiệp cưới.
"Liên Úc và Dịch Tình... tháng sau sẽ kết hôn."
"Tiểu Tri, em có buồn không?"
5
Đêm đó, Phương Giác nhường giường cho con mèo, tự mình trải chăn ngủ dưới đất.
Tôi chẳng buồn chế giễu hành động điên rồ của anh nữa—rõ ràng căn hộ này trông có vẻ vẫn còn phòng khác mà.
Tấm thiệp cưới đã bị anh cất vào ngăn kéo, tôi không thể mở ra, cũng không chạm vào được.
Sau một hồi thử nghiệm vô ích, tôi chỉ lặng lẽ ngồi ôm gối trước ngăn kéo.
Không có ý định làm gì cả, chỉ là… muốn nhìn một chút.
Nhìn xem tên của Liên Úc và Dịch Tình được viết cạnh nhau, dưới dòng chữ "Chú rể" và "Cô dâu".
Vị hôn phu cũ của tôi và người chị em thân thiết nhất của tôi… sắp kết hôn rồi.
Tôi từng nghĩ, mình sẽ rất đau lòng, sẽ ghen tị, sẽ tức giận.
Nhưng điều khiến tôi bất ngờ là, trong lòng lại bình lặng đến kỳ lạ.
Thậm chí còn cảm thấy—chuyện này vốn dĩ nên như vậy.
Tại sao nhỉ?
Tôi cũng không biết.
Dù sao thì tôi còn chẳng nhớ mình đã c.h.ế.t như thế nào.
Tôi đánh mất một đoạn ký ức—giây trước vẫn còn bận rộn chuẩn bị hôn lễ, giây sau mở mắt ra, đã nằm trong nghĩa trang rồi.
Suốt ba năm nay, tôi đã cố gắng nhớ lại từng chút một, nhưng dù có vắt óc đến đâu, vẫn chẳng thể nhớ ra bất cứ điều gì.
Trong phòng ngủ vang lên tiếng động nhỏ, tôi ngẩng đầu nhìn, thấy Phương Giác bước vào một căn phòng khác.
A, cuối cùng cũng chịu bỏ cái vẻ đạo mạo ra rồi.
Loại thiếu gia sinh ra đã ngậm thìa vàng như anh ta, làm sao có thể ngủ nổi dưới đất?
Nhưng cửa phòng kia mãi không đóng lại, bên trong cũng chẳng bật đèn.
Tôi hơi tò mò, nhẹ nhàng bay tới, bám vào mép cửa ghé đầu vào nhìn.
Hóa ra đây không phải phòng ngủ, mà là một gian chứa đồ.
Ánh đèn đường hắt vào cửa sổ, phủ lên bóng lưng của Phương Giác một tầng ánh sáng mơ hồ, khiến anh lúc này thoạt nhìn lại có chút cô độc khó diễn tả.
"Hạ Tri." Giọng anh trầm thấp, như một tiếng thở dài. "Đêm đó em gọi cho anh, nhưng anh không bắt máy… Rốt cuộc em muốn nói gì?"
Tôi sững sờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ha-tri/chuong-2.html.]
Khoảnh khắc cuối cùng, tôi đã gọi cho anh ấy sao?
Tại sao lại là anh… mà không phải Liên Úc?
Phương Giác cẩn thận vuốt ve khung ảnh trong tay. Tôi tò mò tiến lại gần, nhìn rõ bức ảnh bên trong.
Tôi nhớ tấm ảnh này—bức hình duy nhất có cả bốn người chúng tôi.
Nhưng trong khung ảnh này, tôi và Phương Giác, vốn đứng ở hai góc đối diện, lại bị ai đó ghép lại, trông chẳng khác gì một đôi tình nhân.
6
Trước khi vào cấp ba, tôi luôn sống ở quê.
Có lẽ vì tâm lý tốt, kỳ thi vào cấp ba tôi phát huy vượt mong đợi, trở thành thủ khoa thành phố, vào được trường trọng điểm của tỉnh.
Đó là lần đầu tiên tôi sống ở một thành phố lớn như vậy, cũng là lần đầu tiên tôi nhận ra, ngoài học hành ra, còn rất nhiều thứ có thể mang ra so bì.
Tôi ăn mặc không đẹp, thành tích ở trường trọng điểm cũng chẳng có gì đáng nói.
Tôi ngốc đến mức chẳng nhận ra mình đang bị bắt nạt.
Một lần, sau buổi chào cờ sáng thứ Hai, có một cô gái cố ý nhấn giọng gọi tôi:
"Hạ Tri, thủ khoa ơi, cái áo sơ mi này đẹp thật đấy, mua ở đâu vậy?"
Chiếc áo sơ mi đó là của ông cố tôi mang về từ những năm 20 khi du học ở nước ngoài, phong cách Bavaria, được bảo quản rất tốt, bà ngoại đã tặng lại cho tôi.
Tôi thật thà đáp: "Là bà ngoại để lại cho tôi."
Cô ta trợn mắt, làm bộ kinh ngạc:
"Wow, là đồ cổ à, vintage đấy! Thủ khoa đúng là có gu thời thượng nha!"
Mọi người xung quanh cười ồ lên.
Các tềnh iu theo dõi kênh chúng minh để đọc nhiều truyện hay nha. Iu rất nhiều
FB: Kinh Thiên Động Địa/Ngũ Phúc
Thật ra tôi không thích cách cô ta gọi tôi là "thủ khoa" một chút nào, cứ có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng chắc là... cô ta thật sự thích chiếc áo của tôi nhỉ?
Chính lúc đó, Dịch Tình xuất hiện.
Cô ấy chen qua đám người, đứng trước mặt cô gái kia, cất giọng lớn chẳng kém:
"Wow, cái kiểu châm chọc này là xu hướng mới à? Thật thời thượng quá ha!"
Phía sau cô ấy, Liên Úc lạnh nhạt nhìn tôi, nghiêng đầu ra hiệu: "Đi thôi."
Tôi hơi đơ ra, dù không quen biết hai người này, nhưng bản năng mách bảo rằng, họ đều là người tốt.
"Chúng tôi để ý cậu lâu rồi đó, ngày nào cũng cười hùa theo bọn họ, nhìn mà phát bực."
Dịch Tình và Liên Úc một trái một phải đưa tôi về lớp, dù lớp họ ở tầng trên.
Lúc chia tay, Dịch Tình đột nhiên chạy ngược lại, nắm tay tôi, lục lọi trong túi một lúc rồi nhét vào tay tôi một nắm kẹo chocolate.
Cô ấy cười, bên má phải có một lúm đồng tiền nhỏ.
"Hạ Tri, tan học qua nhà tôi làm bài tập không?"
Tôi và Dịch Tình trở thành bạn, mỗi khi rảnh cô ấy đều tìm tôi, phía sau luôn có bóng dáng của Liên Úc.
Sau khi thân thiết hơn, tôi từng lén lút hỏi Dịch Tình: "Cậu với anh ấy đang quen nhau hả?"
Cô ấy lập tức lắc đầu điên cuồng: "Chỉ là bạn nối khố thôi, từ nhỏ đã tắm chung, có c.h.ế.t tôi cũng không yêu anh ta được!"
Lúc cô ấy nói câu đó, Liên Úc đang ở ngay bên cạnh, chỉ cười nhạt như gió thổi mặt hồ, không phủ nhận cũng chẳng thừa nhận.
Liên Úc học rất giỏi môn tự nhiên, sau giờ học chính là gia sư riêng của tôi và Dịch Tình.
Một ngày nọ, khi đang giảng bài cho tôi, anh ấy nghiêng người về phía tôi, với tay lấy một cây bút từ hộp bút của tôi.
Bỗng nhiên, tôi ngửi thấy mùi xà phòng nhè nhẹ trên người anh ấy.
Rõ ràng trước đây cũng đã gần nhau như vậy, nhưng tôi chưa từng chú ý.
Tại sao chứ?
Sau này, mỗi khi Liên Úc lại gần, dùng giọng nói ấm áp giảng bài cho tôi, nhét lại cây bút còn vương hơi ấm vào tay tôi, trái tim tôi lại đập loạn nhịp không kiểm soát.
Tôi còn chưa kịp hiểu rõ, thì Dịch Tình đã phát hiện ra.
Cô ấy nói: "Hạ Tri, cậu thích anh ấy rồi."
Tôi bất an, hoảng hốt, không dám nhìn vào mắt cô ấy.
Thích Liên Úc khiến tôi có cảm giác tội lỗi, hay đúng hơn là... phản bội.
"Trời ạ, tôi nói rồi mà, tôi không thích anh ấy đâu."
Dịch Tình bật cười, lúm đồng tiền khẽ hiện.
Cười xong, cô ấy bặm môi, ôm chầm lấy tôi, cằm dụi nhẹ lên vai tôi: "Đi tỏ tình đi."
Lần tụ tập sau khi tốt nghiệp, Dịch Tình nháy mắt, đẩy tôi về phía Liên Úc, cười to:
"Thật tiện nghi cho anh rồi đấy!"
Liên Úc đỡ lấy tôi khi tôi suýt ngã, ngước mắt nhìn Dịch Tình.
Nhưng ánh mắt và giọng điệu của anh dần dần lạnh đi.
"Dịch Tình, cậu thực sự nghĩ vậy sao?"
Nhiều năm trôi qua, tôi không nhớ rõ Dịch Tình đã trả lời thế nào.
Giờ phút này, tôi đứng bên cạnh Phương Giác, cùng anh ấy nhìn tấm ảnh chụp chung từ nhiều năm trước.
Tôi bỗng nhiên rất muốn biết.
Liên Úc, có phải anh chưa từng yêu em không?