Gió Mát Vô Tận Thuộc Về Ta
Chương 4
10
Một năm trôi qua, cảm giác như ác mộng lại ập đến lần nữa.
Khi bà v.ú đến dạy ta cách làm sao để lấy lòng Bùi Tranh, tâm trí ta vẫn phiêu du.
Ta và Bùi Tranh vốn dĩ có hôn ước. Khi đó, hắn chỉ là thế tử của phủ quốc công, hai nhà đã định sẵn mai mối từ nhỏ.
Sau này, phủ quốc công sắp gặp nạn, tổ mẫu biết trước sự việc.
Bà muốn ta diễn một vở kịch, hủy bỏ hôn ước này.
Năm mười hai tuổi, lần đầu tiên ta cảm nhận được sự dạy dỗ dịu dàng từ tổ mẫu, nên ta sẵn sàng làm kẻ xấu vì gia tộc.
Tại cung yến, ta buông lời nhục mạ Bùi Tranh, khiến hắn giận dữ đập nát ngọc bội định hôn.
Ba tháng sau, phủ quốc công chịu tội.
Ta nghĩ rằng mình đã làm đúng.
Nhưng giờ đây, sự báo thù đã đến.
Ta nhớ lại, khi bị phân đến Quốc sư phủ, ta đã gắng sức giải thích sự thật với Bùi Tranh.
Ánh mắt đầy thù hận của hắn lại giống như một con thú dữ, đáng sợ đến mức khiến người ta rùng mình.
Hắn nói: "Ngươi nghĩ ta sẽ tin ư? Lời ngụy biện vụng về thế này, ngươi đã nghĩ ra nó bao lâu? Hửm?"
"Dẫu nó là thật, cũng không rửa sạch được sự đê tiện xu nịnh của ngươi."
Đê tiện sao?
Sai lầm ư?
Vì sao chỉ mình ta sai? Vì sao chỉ mình ta phải chịu phạt?
Ta cố ép bản thân không nghĩ ngợi gì nữa, để nước mắt không lộ ra trong ánh mắt.
Một năm trở thành nô lệ, đây là lần đầu tiên ta lại khoác lên mình áo gấm, ướp hương thơm.
Khi Bùi Tranh bước vào, hắn chỉ liếc ta một cái đầy khinh bỉ, rồi nói:
"Chẳng ai dạy ngươi phải quỳ xuống sao?"
Ta quỳ xuống, đôi bàn tay giấu dưới lớp gấm đã siết chặt đến mức hơi co giật.
Bùi Tranh dường như rất vui, đối xử với ta như đang đùa giỡn một món đồ chơi thú vị.
Ta thuận theo, kiềm chế, mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Ta nghĩ, trong lịch sử dài đằng đẵng, liệu có ai giống như ta không?
Đã từng rơi vào bùn nhơ, từng trượt xuống vực sâu, vùng vẫy cách mấy cũng không thoát khỏi tuyệt vọng, nhưng vẫn khát khao được sống.
Ta đã từng thấy qua.
Những dòng ghi chép ngắn ngủi trong sử sách về những đoạn đời gập ghềnh, những biến cố chỉ được kể vài câu, từng là địa ngục mà họ đã bước qua.
Nên không, bi kịch sẽ không mãi lặp lại.
Sẽ luôn có người thoát khỏi vòng xoáy đó.
Vậy tại sao, ta không thể là một trong số họ?