Gió Mát Vô Tận Thuộc Về Ta

Chương 3

7

Hắn từ trên cao bước xuống, ngón tay nhấc cằm ta lên, nhẹ giọng nói:

"Thật là vô vị."

Lẽ nào cuối cùng hắn cũng cảm thấy hành hạ ta là điều vô nghĩa?

Ta giữ gương mặt không biểu cảm, mắt cụp xuống, vẻ ngoài ngoan ngoãn.

Lòng ngón tay Bùi Tranh nóng ấm, chạm vào gương mặt lạnh buốt của ta, lại khiến da thịt ta nhói đau.

"Chỉ còn lại khuôn mặt này, vẫn xem như có chút nhan sắc."

Hắn nói, rồi mạnh tay hất mặt ta sang một bên. Từng chữ hắn thốt ra lạnh lẽo như băng:

"Đêm nay hầu hạ đi."

Trong khoảnh khắc ấy, đầu óc ta hoàn toàn trống rỗng. Theo bản năng quên cả quy củ, ta ngẩng đầu nhìn Bùi Tranh.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn bình thản, tựa như đang nói một chuyện bình thường không đáng để tâm.

Còn ta, ngay lập tức, rơi vào hố băng sâu thẳm.

Trong những nô tỳ của phủ, tất cả đều là hạng tiện dân.

Có người như ta, vì phạm tội mà trở thành nô tỳ.

Cũng có người sinh ra đã là nô, con cái của những nô lệ.

Nhưng chỉ cần đã là nô, thì chẳng còn nhân quyền.

Khi đã bị các phủ nhận về, sống c.h.ế.t không còn tự mình quyết định.

Đòn roi, lao dịch, hay thậm chí trở thành công cụ phát tiết… đều là những điều quá đỗi bình thường.

Ta cúi đầu, hai tay nắm chặt.

Trong đầu dội lên từng tiếng gào thét:

"Dựa vào đâu? Vì cớ gì ta phải chịu đựng những điều này?

Phản kháng đi! Đấu tranh đi! Sợ gì chứ? Cùng lắm thì chết, có gì đáng ngại?"

Nhưng lý trí đang ra sức kiềm chế cơn thịnh nộ cuồn cuộn trào dâng:

"Hãy nhẫn nhịn thêm chút nữa, không có gì là không vượt qua được. Chỉ còn hai năm nữa thôi, thêm hai năm là có thể tự do. Đừng vì phút bốc đồng mà phá hỏng mọi sự nhẫn nhịn bấy lâu."

Nhưng… hai năm. Trong hai năm ấy, ta còn phải chịu đựng bao nhiêu nữa đây?

Bạn cần đăng nhập để bình luận