Gió Mát Vô Tận Thuộc Về Ta

Chương 11

30

Thực ra, lúc ban đầu ta cũng không biết mình muốn gì trong cuộc đời này.

Khi còn nhỏ, ta chỉ mong phụ mẫu có thể luôn ở bên ta.

Sau này, ta mong nhận được tình yêu từ gia đình.

Sau khi từ trên cao rơi xuống, suy nghĩ duy nhất của ta là phải sống thật tốt, không thể để những kẻ muốn ta chìm trong tuyệt vọng và suy sụp đạt được mục đích của họ.

Rồi trong bóng tối, điều ta khao khát mãnh liệt nhất, cầu xin nhất, là Phất Minh có thể luôn sống tốt, ở bên ta.

Nhưng qua nửa đời, những điều ta mong muốn, tất cả đều không thể có được.

Có lúc ta quỳ xuống cầu xin, nước mắt đầm đìa, nhưng vẫn không đạt được.

31

Đôi khi ta cũng tự hỏi, nếu ngay từ đầu ta hiểu được nhiều lý lẽ hơn thì sẽ tốt biết bao, nếu ta lúc nào cũng thông minh, tỉnh táo ngay từ đầu.

Vậy thì trong quá trình trưởng thành dài đằng đẵng, khi phụ mẫu ở biên cương chẳng bao giờ hỏi han ta, chẳng bao giờ nhớ đến ta trong những lá thư, ta sẽ hiểu, họ không yêu ta.

Trong sự nỗ lực chiều chuộng và tuân theo của ta, họ chẳng bao giờ nghĩ đến tương lai của ta, ta sẽ hiểu, dù ta làm gì cũng không nhận được tình yêu của họ.

So với mười mấy năm bình yên vô lo của Thịnh Bảo Gia, ta lẽ ra phải hiểu, cha mẹ đối với con gái tính toán sâu xa thế nào, ta không nên còn giữ hy vọng, và vì vậy cũng sẽ không có sự tan vỡ hy vọng.

Trong nỗi hành hạ của Bùi Tranh, ta có thể nhìn thấy lòng người, nhìn thấy những đòi hỏi thầm kín nhất trong bản tính con người, ta có thể tận dụng những điều này, bảo vệ bản thân, bảo vệ Phất Minh.

Nhưng tất cả mọi thứ, đã sớm được định sẵn từ ngay khi bắt đầu.

Ta sinh ra, chẳng hiểu gì cả.

Ta từng bước trưởng thành, từng chút hiểu ra.

Cuộc sống không phải là thoại bản, không phải mọi hiểu lầm đều được giải quyết, mọi sự thật đều sẽ được làm rõ.

Khi còn trẻ, ta từng hy vọng một ngày nào đó, Bùi Tranh sẽ hối hận.

Lúc đó ta sẽ hạnh phúc trước mặt hắn, còn hắn sẽ rơi vào vực thẳm đau khổ.

Hắn sẽ quỳ xuống cầu xin, hắn sẽ hối tiếc.

Và ta sẽ không tha thứ.

Nhưng không, khi ta còn đang chờ đợi, mọi thứ đã không xảy ra.

Vậy phải làm sao?

32

Ta nhớ lại, Bùi Tranh hỏi ta, liệu có phải vì Phất Minh đã đi qua những thời khắc khó khăn nhất cùng ta, nên trong lòng ta luôn có chàng.

Không phải vậy.

Không phải vì Phất Minh đã đi qua cùng ta.

Mà là ta muốn tự mình vượt qua.

Bạn cần đăng nhập để bình luận