Gió Mát Vô Tận Thuộc Về Ta

Chương 1

1

Ta quỳ trong tuyết, chẳng còn cảm giác tủi thân hay phẫn nộ.

Vì ta đã hiểu rõ ý đồ của Bùi Tranh.

Hắn chắc hẳn cho rằng ta sẽ sợ hãi trước giá rét, sẽ xấu hổ trước ánh mắt khinh bỉ của những kẻ qua lại trên con đường chính của phủ.

Dẫu sao ta cũng từng là tiểu thư nhà quyền quý trong kinh thành suốt mười lăm năm, từng ngẩng cao đầu kiêu ngạo trước mặt hắn, tràn đầy tự tôn.

Nhưng kỳ thực, từ nhỏ ta đã không sợ lạnh.

Khi chỉ mới hai ba tuổi, tổ mẫu đã không cho ta mặc áo ấm dày vào mùa đông.

Phụ thân ta trấn giữ biên cương, mẫu thân và ca ca luôn ở bên cạnh người. Một năm họ chỉ trở về hai lần để báo cáo quân vụ.

Tổ mẫu nói rằng họ chịu khổ cực ở biên cương, thì ta cũng không thể an nhàn trong phủ với lụa là gấm vóc.

Lúc nhỏ, ta thấy lời của tổ mẫu rất hợp lý.

Dù không thể như ca ca cùng phụ mẫu chinh chiến nơi biên ải, nhưng nếu làm vậy, ta nghĩ họ biết được cũng sẽ vui lòng.

Vì thế, mỗi khi mùa đông đến, ta liền bắt đầu những tháng ngày mắc phong hàn.

Mỗi ngày, mũi ta đều tắc nghẽn, khó chịu vô cùng.

Nhưng chỉ cần không phát sốt, tổ mẫu tuyệt không để đại phu trong phủ kê thuốc.

Người cho rằng trẻ con ốm đau đôi chút, chịu đựng qua được, thì cơ thể sẽ khỏe mạnh hơn.

Quả thực, từ tám chín tuổi trở đi, đến mùa đông ta rất ít khi bị bệnh nữa.

Dù gió rét hay tuyết lạnh buốt, cũng không còn như thuở nhỏ run rẩy từng cơn.

Nhưng lần này, bị lột sạch y phục, ép phải quỳ thẳng xuống nền đất lạnh buốt, cuối cùng ta vẫn không chịu nổi.

Toàn thân không ngừng run rẩy, tay chân tê cứng, làn da lộ ra ngoài đau rát như kim châm.

Dẫu vậy, nói sợ hãi thì thật sự không có.

Bởi vì lạnh giá vốn là thứ ta quen thuộc nhất.

2

Lễ kết thúc, Bùi Tranh bước ra từ phủ họ Thịnh, xung quanh là đoàn nghi trượng Quốc sư lộng lẫy.

Còn ta, vì đôi chân đã cứng đờ, bị người ta kéo lê trở về Quốc sư phủ.

Nơi ấy, bên chiếc lư hương hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, che mờ gương mặt của Bùi Tranh.

Ta chỉ nghe hắn hỏi ta đã biết sai hay chưa.

Ta gật đầu, nhưng đôi môi đông cứng không thể thốt ra lời.

"Ồ? Không biết nhận lỗi?"

Ta cuống quýt trong lòng, cố gắng quỳ xuống đất, phát ra vài tiếng ú ớ mong manh, hy vọng nói ra được lời rõ ràng.

Bùi Tranh bật cười nhạt:

"Bộ dạng thấp hèn này, Thịnh đại tiểu thư làm rất hợp."

"Chậc, ta quên mất, ngươi nào còn là Thịnh đại tiểu thư, ngươi chỉ là một kẻ nô tội."

Ta cúi gập người, không để tâm đến những lời sỉ nhục của hắn, chỉ nghĩ rằng nếu hắn đã hài lòng, có lẽ sẽ cho ta sớm quay về phòng nô nhân.

Bởi vì Phất Minh chắc chắn đang chờ ta.

Ta không muốn chàng phải đợi lâu.

Chúng ta đã hẹn với nhau từ trước.

Năm ngoái vào ngày này, ta vừa tròn mười lăm, nhưng không ai làm lễ cài trâm cho ta.

Chàng nói rằng, năm nay, chàng sẽ bù lại cho ta một lễ cài trâm trọn vẹn.

3

Nhưng dù lòng ta có lo lắng đến đâu, lúc này vẫn chỉ có thể lặng lẽ quỳ, chờ Bùi Tranh nguôi giận, không dám nhiều lời.

Bạn cần đăng nhập để bình luận