Gió Mát Vô Tận Thuộc Về Ta

Chương 2

4

Kỳ thực, khi bắt đầu phản kháng, ta thực sự nghĩ gì?

Ở nơi sâu thẳm trong tâm trí, ta đã nghĩ rằng Bùi Tranh sẽ mềm lòng, rằng hắn sẽ không thật sự đẩy ta đến cảnh ngộ như thế.

Chắc chắn là không, chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra.

Ta sai rồi.

Không ai vì ta mà mềm lòng, cũng như không ai thực sự yêu ta.

Sau lần trừng phạt ấy, ta đã hiểu ra điều này và từ đó không còn bất kỳ ảo tưởng nào nữa.

Vì vậy, trong suốt một năm sau đó, dù những chuyện như thế xảy ra không ít, nhưng ta không còn phản kháng, cũng chẳng giãy giụa.

Không ai xót thương ta, chẳng ai đứng ra bảo vệ ta.

Nhưng ta phải tự thương lấy chính mình, phải bảo toàn bản thân mình.

Trước những lựa chọn giữa "sống sót", "sống sót một cách khỏe mạnh" và "sống sót với đầy đủ tay chân", thì sự tự tôn của địa vị cao quý, cảm giác xấu hổ của một con người, đều có thể nhường bước.

Khi ta thật sự bắt đầu từ bỏ những giáo điều của thế gian, không còn sợ ánh mắt của người đời, ta trở nên không gì phá vỡ nổi.

5

Vậy nên lần này, chỉ là việc cởi bỏ áo ngoài, quỳ bên ngoài con đường chính của Thịnh phủ, với ta chẳng đáng là gì.

Bạn cần đăng nhập để bình luận