Giáo Viên Lớp Con Tôi Muốn Được Tặng Nhà Tặng Xe
Phần 4
Bên kia, chồng tôi đã tắm xong cho Nguyên Bảo và chuẩn bị cho con về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi vẫn quyết định phải nói chuyện nghiêm túc với Nguyên Bảo.
Là phụ huynh, tôi đương nhiên hiểu rằng nếu không xử lý tốt chuyện này, chắc chắn sẽ để lại một vết thương không thể hàn gắn trong lòng con.
Tôi ngồi bên đầu giường Nguyên Bảo, cậu bé nhỏ vẫn còn cau mày, mắt buồn rười rượi, môi mím chặt như đang rất ấm ức.
Tôi thở dài, ôm Nguyên Bảo vào lòng, vỗ về xoa lưng nó và dịu dàng nói: "Con còn nhớ những điều mẹ đã hứa với con không? Chúng ta đã hứa với nhau rằng, nếu có chuyện gì buồn hay ấm ức, phải kể cho mẹ nghe trước khi đi ngủ, không được mang những cảm xúc không vui sang ngày hôm sau. Những điều mẹ và con đã hứa với nhau, Nguyên Bảo quên hết rồi sao?"
Tôi âu yếm chạm mũi vào trán con mình, cảm nhận được nó lắc đầu, tâm trạng căng thẳng đã dịu đi một chút, tôi lại tiếp tục: "Nếu Nguyên Bảo không nói, vậy để mẹ đoán nhé. Bé cưng của mẹ có phải vì không được bầu làm lớp trưởng nên rất ấm ức phải không?"
Thấy tôi đoán trúng nguyên nhân khiến nó không vui, Nguyên Bảo khẽ thút thít, đôi mắt sáng long lanh như chú cún con giờ đã đỏ hoe, nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ không để nước mắt rơi.
"Con không ấm ức đâu, không phải ấm ức, con không cam tâm!"
Giọng cậu bé thay đổi, đôi tay nhỏ nắm chặt tấm chăn đắp trên người, cuối cùng nghẹn ngào kể cho tôi nghe toàn bộ quá trình bầu cử.
"Lúc đầu khi cô giáo nói sẽ bầu lại lớp trưởng, Vương Giai Lệ đã lén lút tìm rất nhiều bạn, mỗi ngày đều mang đồ chơi và đồ ăn vặt cho họ. Cuối tuần trước, bạn ấy còn mời rất nhiều bạn đến nhà, nói là tổ chức tiệc, mời cả lớp chỉ trừ mỗi mình con, việc này là Vũ Hàng đã méc lại với con."
Vũ Hàng là bạn thân nhất của Nguyên Bảo trong lớp, trong lần bầu lớp trưởng này Vũ Hàng cũng là người đầu tiên bỏ phiếu cho Nguyên Bảo.