Giá Đắt Của Tội Lỗi

C3

Một lúc sau chiếc xe cấp cứu đã tới, cả xóm biết tin giờ náo loạn. Hiện tại bà Sáu càng ho ra m.á.u nhiều lắm. Đi nửa đường, chẳng rõ bằng cách nào mà Bà Sáu ho giẫy nảy lên, xong vẫy vùng một lúc thì thổ huyết. 

 

Bác sĩ đã cứu nhưng không được nữa, Bà Sáu được cho là bị bệnh phổi ho m.á.u xong thổ huyết chết.

 

Trong buổi tối diễn ra tang lễ bà Sáu, Chí một mình bước ra chỗ miếu vắng tanh đó, xe cộ cũng ít dần đi. Que hương được đốt mới đầu bốc cháy dữ dội, nó hoảng hốt nhưng vẩy nhẹ vụt tắt ngay sau cũng đỡ sợ.

 

Bánh kẹo hoa quả sắp xếp ra Chí bắt đầu cúng bái.

 

– Thưa các vong linh đã nằm lại ở đây, bố tôi là Nguyễn Đức Tỉnh đã nỡ lòng lấy đi những thứ đồ đáng giá của mọi người, nay thay mặt bố tôi đã biết lỗi xin tạ tội, mong bỏ quá cho, hôm nay tôi mang ra trả lại. Tuy không phải những thứ như ban đầu chúng tôi lấy.

 

Chúng tôi xin trả thứ khác, xin hãy đại xá, có gì mong lượng thứ. Ba cái cúi xuống cũng xong. Anh quay về xóm tiếp tục dự đám tang của bà Sáu.

 

Xóm An Vinh chẳng có được một giây phút nào bình yên. Ngày nào cũng có việc này nọ xảy ra đến khổ mọi người. Chú Niên thì mắt thâm quầng dại đi. Chẳng riêng gì chú cá xóm cũng vậy.

 

Xóm An Vinh sau vụ bà Sáu thì ổn áp hơn một thời gian, Quang hôm đó vừa làm công ty về, anh ngồi trên cái võng ngoài sân nghỉ lưng chút, chợt có tiếng chuông điện thoại reo. Quang nhíu mày một lúc khi nhìn thấy dãy số lạ, anh thấp giọng hỏi đầu dây bên kia:

 

– Alo? Cho hỏi ai đấy ạ?

 

– Quang phải không? Cậu Vĩnh đây, sáu giờ chiều ra bến xe đón cậu nhé, lên chơi với gia đình một chút.

 

– Dạ con biết rồi. Cúp máy anh gọi bố mẹ:

 

– Mẹ Trang, Bố Hùng ơi? Cậu Vĩnh chiều lên chơi.

 

Bà Trang lên tiếng:

 

– Cậu Vĩnh lâu quá chưa lên chơi nay lên bất ngờ quá? Mà có nghe thấy hai cậu mợ lên không Quang?

 

– Dạ con cũng không rõ nữa ạ? Chiều con phải ra đón.

 

– Ừ ra mà đón cậu.

 

Chiều đến giờ, Quang đội cái mũ bảo hiểm đi con xe Honda, một lực cũng ra đến bến xe chờ mãi không thấy đâu, lôi điện thoại gọi:

 

– Alo, cậu ở chỗ nào ạ?

 

– À cậu đang tới, để ý xe Thành Anh nhé.

 

– Vâng ạ. Đứng một lúc cũng thấp thoáng thấy chiếc xe đó, chạy lại gần chỗ xe đấy, nhiều người đùn đẩy đi xuống, Quang ngó ngó mãi không thôi chợt nhận ra bóng dáng quen thuộc một mạch nó chạy lại ôm và bảo:

 

– Cậu dạo này béo thế? Nhớ cậu quá? Mợ với Bé Mướp không lên ạ?

 

– À mợ ốm đau suốt nên không đi được, ngay sau có một đứa con gái bước xuống buông lời:

 

– Dạ em chào anh ạ?

 

– Ai đây thế cậu?

 

– Đây là con Hân, nó là con của bạn cậu, hôm nọ có sang chơi? Mới nói đến lên đây vài hôm mà nó xin đi theo, cậu thì thoải mái nên cho đi cùng.

 

– À thì ra là vậy, anh chào em nhá? Người đâu mà xinh quá?

 

– Ui giời, anh quá khen.

 

Cậu Vĩnh lên tiếng:

 

– Mợ thì ốm rồi suốt. Bọn trẻ thì đi học rồi. Chỉ được cậu với bé Hân lên, cũng lâu lắm chưa tới đây rồi.

 

Quang giọng vui tươi:

 

– Cậu và Hân lên xe để chở về nhà thôi nào, Quang đèo hai cùng với những thứ hàng lỉnh kỉnh, đoạn đi qua cái miếu chỗ ngã ba rẽ vào xóm, cậu Vĩnh thấy lạ hỏi Quang:

 

– Ở kia sao có miếu thế con?

 

– Dạ cách đây hơn tháng có vụ tai nạn ạ, nên mọi người lập miếu ở đây.

 

– Vậy à?

 

– Ui giời từ lúc nào mà cậu tôi biết hiểu về những vấn đề đấy thế?

 

– Con không biết Cậu từng học đạo Pháp à? Ba người nói chuyện vui vẻ mãi cho về tới tận nhà.

 

– Em chào anh chị, dạo này khoẻ không ạ?

 

– Cháu chào bác?

 

Bà Trang lên tiếng:

 

– Ừ, Ơ cậu ngày càng đẹp trai ra thế nhỉ? Thế này cô nào theo thì mợ lại khổ đây.

 

– Chị cứ đùa em. Dù nói vậy thôi không ai để ý gì, cũng chỉ là câu chêu đùa thôi.

 

– Bạn gái của Quang à? Chà xinh gái dữ vậy? Thế bấy lâu nay không nói gì?

 

Quang ngượng nghịu không nói nên lời, Hân đỏ mặt vì ngại, Cậu Vĩnh nói thay:

 

– Hiện tại thì không phải bạn gái nhưng sau này cũng có thể? Đây là con đứa bạn em đòi lên đây chơi.

 

– Vậy à? Cũng xinh gái ra phết, này nếu làm dâu nhà bác thì sẽ sướng nhá. 

 

Hân bắt đầu cởi mở hơn giọng ngập ngừng:

 

– Dạ nếu thế thì còn gì bằng?

 

– Thôi Cậu Vĩnh, cái Hân rồi Quang vào ăn cơm đi, chuẩn bị hết rồi. Ngồi vào mâm cậu Vĩnh thốt lên rằng:

 

– Toàn những món đặc sản lâu lắm chẳng ăn sợ không quen.

 

Ông Hùng lên tiếng:

 

– Thế nào mà không quen, cứ ăn đi.

 

– À mà cái Bống đâu nhỉ?

 

– Nó còn đang tắm, thôi mọi người cứ ăn dần đi.

 

Bữa cơm đã tan rã, chỉ còn những thứ bộn bề đến tay bà Trang và cái Hân. 

 

– Bác để cháu giúp?

 

– Thôi ai lại để khách làm? 

 

– Không sao ạ? Con gái con đứa phải làm, với lại lỡ sau này làm dâu đây thì sao? 

 

– Trời ơi? Có đứa con dâu như vậy mát ruột mát lòng. 

 

Ngồi rửa bát bà Trang thì thầm:

 

– Thấy thằng Quang nhà bác sao?

 

– Cũng men, phong độ đẹp trai ạ.

 

– Thằng đấy khối gái theo đấy. Đừng đùa, con không chủ động nhanh kẻo nó lại lấy người khác.

 

– Con cứ kệ thôi, nếu anh thấy thích con, ngỏ lời thì con chấp nhận thôi, nếu không thì chẳng sao, không phái trâu đi tìm cọc, mất giá ạ?

 

Ông Hùng thì lải nhải mãi với đứa em cậu:

 

– Cậu là biết gì không? Chị cậu tôi sợ đấy? Mỗi lần giận lại gầm gừ như sư tử hà đông.

 

– Anh sợ vợ hả? Hahaha Hahaha. 

 

– Quang đâu vào cậu bảo.

 

– Con đây ạ? Cậu bảo gì thế?

 

Hình như ở đây có con sông Thát nhỉ, mày đưa cậu ra đấy xem, mấy lần về đây cũng vội về luôn chưa có dịp.

 

– Vâng được luôn. Cậu say thế ổn không ạ?

 

– Say là say thế nào được? Thôi đi đi. Anh chị nghỉ ngơi đi nhé.

 

Quang cất giọng vào trong:

 

– Hân ơi? Có đi chơi con sông Thát ngay ngoài này không?

 

– Dạ có? Anh chờ em chút.

 

Một lúc sau hội họp đủ, ba người dần tiến tới con sông đó. Truớc lúc đi bà Trang căn dặn:

 

– Quang đưa cậu và Hân đi cẩn thận nhé?

 

– Mẹ yên tâm.

 

Ba người hiện tại đã có mặt tại sông Thát, cậu Vĩnh nói:

 

– Thế tắm được không cháu? 

 

Quang cười hé môi sau nói:

 

– Được cậu ạ, nhưng mấy nay trời âm u liên tục có mưa nên không tắm được. Bẩn lắm. Để hôm nào nước trong lại tha hồ mà tắm.

 

Cậu Vĩnh để ý cái Hân còn ở bên kia vội nói:

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận