Giá Đắt Của Tội Lỗi
C1
Một đêm nọ ở xóm An Vinh, mọi người đang lúc say giấc, bỗng nghe thấy một tiếng rầm rầm xé toang trời, ai nấy cũng vội tỉnh giấc hớt hải chạy ra xem có chuyện gì.
Ánh đèn sáng trưng lên khắp xóm, ai cũng ùn ùn kéo nhau về phía ngã ba đường rẽ vào xóm An Vinh, mấy ông cụ già vẫn đang ngồi chơi cờ vây bên đường thấy ai cũng nhốn nháo víu một người lại hỏi:
– Kìa chú Lâm đấy à? Có chuyện gì mọi người hớt hải chạy đi thế kia. Ông Lâm nhận thấy có giọng nói quay ngoắt sang thì thưa:
-Ôi, các cụ ra mà xem kìa! Có.. có xe ô tô tai nạn ở ngã ba đầu xóm mình.
Đoạn mấy cô gái đang đi ca về cũng tò mò chạy đi xem. Ra đến nơi, người dân xóm An Vinh mới tá hỏa nhận ra, chiếc ô tô chở khách hai mươi sáu chỗ đang bốc lửa nghi ngút đối diện là chiếc xe container.
Một chàng trai trẻ là Quang nhận ra sự việc đã gọi điện đến trạm cứu hộ.
Người dân hoảng phát khiếp, lửa cứ cháy bùng lên làm sáng cả bầu trời.
Chú Niên hô hoán:
– Nhà ai có vòi nước thì mang ra đây xịt đi, ai có bình chữa cháy mang ra nhanh chóng.
Vài người lấy vòi nước liên tục xịt khắp chốn, kèm theo đó là bình chữa cháy.
Giọng chú Niên vang lên:
– Những ai can đảm, không sợ trời sợ đất, theo tôi vào đây cứu những người mắc kẹt trong này đi, đám lửa cứ bùng cháy dữ dội. Chú Niên cùng mấy người bất chấp lao vào đám lửa để đưa những người ở trong ra.
Những chiếc xe cứu hỏa đã tới, ra sức cứu những người trên xe, do đám lửa to lính cứu hỏa không cách nào giải cứu hết nạn nhân, hàng tấn nước được xịt ra, bao nhiêu tấn nước cuối cùng đã dập tắt được đám cháy.
Mấy anh lính cứu hỏa tê cứng tay khi cầm vòi xịt suốt 1 tiếng đồng hồ, người mệt lừ ra đuội dần đi. Rất tiếc cho một số nạn nhân không qua khỏi.
Bà Sáu bán cá, một mình tiến dần đến chiếc xe ô tô đen xì biến dạng mà không ai biết. Bước vào trong chiếc xe. Bỗng mắt bà sáng quắc nói:
– Vàng! Có nhiều vàng quá, tiền nữa, cả nhẫn bạc nữa. Thế này thì giàu to rồi. Đang bước ra thì Quang tiến tới buông lời :
– Bà Sáu, bà làm cái gì thế? Lấy của người c.h.ế.t thế này không được đâu.
Một lúc sau có mấy người trong xóm để ý bước tới hỏi chuyện:
– Có chuyện gì thế?
Bà ta chưa kịp lên tiếng Quang xen ngang:
– Bà Sáu lấy những của cải các hành khách xấu xố.
Ông Lâm lên tiếng:
– Này cậu Quang lấy một tí có sao dân mình nghèo muốn một ít cho có của ăn của để. Mà này, nếu cậu muốn sống ở đây thì ngậm mồm vào nghe chưa. Cậu mà nói ra không yên ổn với bọn này đâu. Nói rồi ông Lâm cùng vài người bước vào trong. Quang ra sức ngăn cản.
– Không được đâu mọi người ơi?
Nhưng mặc cho Quang có nói thế, mọi người dần đi vào trong chiếc xe, bên trong có xác của vài hành khách. Người thì mất tay chân, người thì m.á.u me be bét, nhìn qua thì chẳng muốn nhìn tí nào cả.
Ở cái xóm nhỏ này làm ăn cơ cực khó khăn, đa phần người nơi đây toàn đi làm phụ hồ vẫn một vài người đi làm công ty, và một số việc lặt vặt, nói chung là không ăn thua, cũng không khá khẩm là bao, vì vậy thấy vàng bạc trang sức cũng không kìm nổi lòng tham.
Cơ quan chức năng đã đến, xác nhận chiếc ô tô 16 chỗ đang chở khách đi du lịch, do tài xế không quan sát kĩ, rẽ sang đường luống cuống không xử lí kịp, nên đ.â.m vào chiếc xe container cũng đang rẽ hướng, một cớ sự đau lòng mà ai cũng xót thương.
Trong xe có 11 hành khách, 1 tài xế. Còn trống 4 chỗ. Trong số đó có 4 người c.h.ế.t còn lại bị thương tích nhẹ.
Chiếc xe container bị móp méo tài xế cũng không qua khỏi. Một vài t.h.i t.h.ể bị nát bét biến dạng. Thông tin vụ tai nạn được đưa tin rầm rộ.
Những mảnh vỡ của ô tô được dọn dẹp sạch sẽ, ngay chỗ này mọi người dựng lên một cái miếu nhỏ cho những người xấu số.
Người dân nơi đây được chứng kiến một sự việc tưởng chừng không xảy ra ở cái xóm này nào ngờ vẫn diễn ra.
Sau hôm ấy, ông Lâm và Bà Lam cũng đem về nhà được những chiếc nhẫn cưới, dây chuyền vàng, tiền bạc rất nhiều. Đêm hôm đó, vợ ông là bà Lam đang nằm trên giường thì bỗng quay qua hỏi với thái độ rất lạ:
– Ông này, ngộ nhỡ có người phát hiện ra thì làm sao? Công an nó mà tìm ra mình lấy cắp thì có mà đi tù mọt gông.
– Gở mồm? Làm sao mà biết được. Mà có phải mỗi mình tôi với bà lấy đâu, bà Sáu rồi ông Tỉnh, ông Huyệt, ông Minh, thằng Vĩ và Việt nữa cũng lấy nhiều lắm. Không phải sợ.
Bà Lam cũng yên lòng đôi phần, cùng với đó thấy chồng đem được nhiều món đồ có giá trị thế thì cũng vui lây, nhưng lúc ngủ bà vẫn cứ trằn trọc mãi. Lòng cứ cảm thấy lo sợ, bất an.
Sáng hôm sau, khi ngày mới bắt đầu và tưởng chừng như mọi thứ quay trở lại như bình thường, thì mọi người nhận được tin dữ.
Chín giờ sáng, được tin nhà văn hóa có biến, nhiều người có mặt để xem có chuyện gì. Quang vỗ vai thằng Chí con ông Tỉnh, đoạn anh hỏi:
– Chí, mày biết sao hôm nay nhà văn hóa lại đông thế không? Tao đang ra ngoài chạy bộ thì thấy nên ghé vào luôn.
Thằng Chí lên tiếng:
– Ô, thế mày chưa biết chuyện gì xảy ra tối qua à?
– Không biết, mày kể tao nghe với Chí.
– Mày nhớ cái lão Huyệt hay ra sông Thát câu cá không? Đêm qua ổng vừa c.h.ế.t rồi.
Ánh mắt Quang không giấu được vẻ sợ hãi, anh lay người Chí cố gặng hỏi thêm:
– Sao lại chết? Rõ là hôm bữa tao còn thấy đi câu cá suốt mà.
Chí cười nhẹ xong lên tiếng:
– Xác ông ấy đang trong nhà văn hóa kìa, đông quá nên tao không vào trong được. Bố tao kể là treo cổ tự tử chết, sáng nay con cái thức dậy thì thấy ở đó sẵn rồi, nhìn ghê lắm mày đừng có vô đó Quang…