Giá Đắt Của Tội Lỗi
C2
– Giờ an táng cho bà Lam xong rồi tôi cũng chuẩn bị về đây, chứ giờ khắp nơi tràn ngập khí tang, ở lại lâu tôi sợ không chịu được.
Ông Tỉnh lên tiếng:
– Ừ, thế bà Sáu vào thắp hương rồi về đi, già yếu ở đây không tốt bà thì hay bệnh tật nữa, nhanh đi.
Đến khi đã an táng xong xuôi hết cả, ông Lâm mới cảm nhận bóng dáng vợ đã không còn, ông chỉ biết ôm lấy di ảnh bà khóc miên man.
Ông ngồi trước bàn cúng vợ, đoạn lấy chai rượu trắng ra đổ hết vào mồm. Ông Lâm chán đời vì vợ chết, chẳng tha thiết gì nữa mà ném cái chai rượu thuỷ tinh làm nó vỡ tan. Ông Lâm dẫm phải m.á.u chảy thành dòng. Gượng dậy cố đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi mà chẳng quan tâm thứ khác.
Lúc đó ngoài đồng, ông Văn đang đi thăm lúa nhìn thấy một con d.a.o nhỏ ở dưới ruộng mình, miệng càu nhàu:
– Ai lại khốn nạn thế chứ? Tí dẫm phải có mà đứt chân, sắn quần lội xuống nhặt lên thì m.á.u và bùn hoà lẫn với nhau. Vết m.á.u trên d.a.o chưa dính bùn ông ta đưa lên mũi ngửi, một mùi tanh khó chịu phát ra.
Ông Văn ngay sau cũng chẳng sinh nghi mà cầm về để phục vụ việc bếp núc, chỉ nghĩ đơn giản d.a.o dính phẩm màu nên người ta vứt đi.
Trong lúc về ông Văn gặp ông Bộ. Thấy cầm còn d.a.o trên tay ông Bộ lên tiếng:
– Ông cầm d.a.o đi đâu kia?
Ông Văn ấp úng:
– À thì thú thật con d.a.o tôi nhặt được ở ngoài ruộng, chẳng biết đứa ranh con nào vứt, định hại nhà tôi hay gì. Tí lội xuống dẫm phải thì có mà đứt chân đấy, thấy vẫn còn mới mẻ tôi lấy nó về để dùng luôn.
Với kinh nghiệm trong ngành pháp y, ánh mắt ông nhìn chằm chằm vào vết m.á.u trên d.a.o xong quay lại gạn hỏi:
– Ông cho tôi mượn để xem.
– Đây thoải mái luôn.
Ngay khi con d.a.o được đưa lên mũi, ông Bộ phát hiện điều chẳng lành rồi lên tiếng:
– Đây là m.á.u người. Ông Văn há hốc mồm xững lại.
– Tôi sẽ tạm thời thu giữ cái này gửi lên công an nhé. Để họ xem sét tình hình.
– Không phải tôi g.i.ế.c người đâu nhé.
– Ông yên tâm tí có kết quả có hay không khác biết, nếu không làm gì thì chẳng sợ. Nhưng tí ông cũng phải được gọi lên để thẩm vấn.
– Chào tôi đi nhé.
Vừa bước đi mặt Ông Văn tức tối trút giận lên chiếc rào sắt hoen rỉ, miệng không thôi lẩm bẩm:
– Mẹ tự dưng rước hoạ vào thân.
Ngay ngày ông Bộ có gặp đồng chí Bình, họ có trao đổi với nhau:
– Thưa cán bộ, Ông Văn tìm được cái này ở ruộng nhà. Nói rồi ông đưa ra con d.a.o còn dính vệt m.á.u khô và bùn, giọng ông lại cất lên:
– Nhờ các đồng chí tiến hành. Tôi lười xem đem lên các chú cho nhanh.
Đồng chí Bình và ông Bộ phối hợp tỉ mỉ đeo găng tay rồi cầm con d.a.o xem đi xem lại một vòng, một lúc sau có kết quả mới chậm chạp lên tiếng.
— Theo giấy xét nghiệm ADN và một vài giấy tờ liên quan khác. Bác Bộ nhìn này, có vân tay của hung thủ được tìm trên con d.a.o mà bác đưa trùng khớp với vân tay ở trên cái áo của Bà Lam. Chúng cháu cần thời gian để xác định hung thủ.
– Mong các cán bộ hết mình. Thôi tôi cũng xin phép về, chào cán bộ khi khác rồi hội ngộ.
Công an gọi ông Văn lên để hỏi:
– Chào ông? Con d.a.o này ông nhặt ở ruộng nhà mình phải không?
– Dạ phải? Tôi đi thăm đồng thấy thì nhặt lên, trên đường về thì ông Bộ đòi xem thì ai ngờ ra cớ sự vậy.
– Vâng hiện tại tạm thời ông tạm giam ạ, khi nào điều tra được ông không có liên quan, sẽ được thả tự do.
– Tôi không làm gì sai? Sao phải ở đây?
– Vì ông có cầm con d.a.o dính m.á.u người.
– Thật là nực cười, được thôi ở thì ở.
Công an tích cực tìm hiểu nguyên nhân, nhưng sắp đi vào ngõ cụt thì Việt đến công an trình bày thưa chuyện.
Trước khi Việt đi Thằng Vỹ có hỏi:
– Mày đi đâu thế? Ăn mặc tươm tất quá?
Việt nhớn nhác lắp bắp:
– Tao tao đi lên chơi các chú công an, xem họ làm việc như nào.
Thằng Vĩ nhìn vào cử chỉ hành động cũng đoán ra, xong có bảo:
– Thôi làm tí thuốc đi, bình tĩnh mới đi, chơi với tao một lúc đã.
– Mày nhắm mắt vào đi, hôm nay tao có thuốc mới phải nhắm mắt vào mới có trải nghiệm tốt.
Thằng Việt nhếch mép: