Gả Cho Nam Phụ Thần Y
Chương 1
1
Một lần nữa phát bệnh, ta đau đến mức cắn chặt chăn, tóc trên trán đã bị mồ hôi thấm ướt.
Nam nhân ngày thường luôn xuất hiện ngay khi ta phát bệnh, hôm nay lại không đến.
Tiểu Thúy mắt đỏ hoe, không ngừng lau mồ hôi cho ta, miệng thì lẩm bẩm trách móc:
“Ngày phát bệnh của tiểu thư, thiếu gia chưa từng quên, sao hôm nay lại chưa đến?”
Cơn đau này, ta đã ba năm không trải qua rồi.
Tên tiểu đồng ra ngoài mời người chạy về, run rẩy đưa ra một phong thư.
Tiểu Thúy giật lấy thư, đọc to:
“Hoàng hậu nương nương trúng độc, *đặc thỉnh vi phu xuất sơn, mong thê tử bảo trọng...”
(*đặc thỉnh vi phu xuất sơn: đặc biệt mời chàng xuống núi)
Mực trên giấy còn hơi ẩm, rõ ràng mới viết chưa lâu.
Nàng cắn răng hỏi:
“Chàng ấy rời đi từ bao giờ?”
“Sáng nay.”
Tên tiểu đồng không dám nói dối, ai mà không biết, hôm nay là ngày ta phát bệnh.
“Ra ngoài đi.”
Ta cố gắng mở miệng, bảo Tiểu Thúy đóng cửa lại, một đợt đau đớn nữa lại ập đến, khóe mắt ta rơi xuống giọt lệ.
Khi nghe đến ba chữ “Hoàng hậu nương nương”, ta đã biết, ta thua rồi.
“Tiểu thư, để nô tỳ đi mời đại phu.”
Thấy ta đau đớn, Tiểu Thúy xoay người định ra ngoài, nhưng lời vừa dứt, nàng lại đứng ngẩn ra.
Cố Hoài Triệt chính là thần y, bệnh của ta chỉ có hắn mới kiểm soát được. Huống chi, ở phủ của thần y này, làm sao có thêm một đại phu khác?
Ta biết hắn là nam phụ, từng yêu nữ chính sâu đậm, nhưng ta không ngờ, hắn lại đối xử với ta như vậy.
Ngực đau thắt, mỗi lần hít thở đều là cực hình.
Ta xuyên sách rất sớm, từ lúc còn trong bụng mẹ đã đến đây, lúc ấy chỉ nghĩ mình xuyên không.
Cho đến khi gặp Cố Hoài Triệt, ta mới biết mình đã xuyên sách.
Vì là một bệnh nhân ốm yếu, cha ta đã tìm không biết bao nhiêu thần y, nhưng không một ai chữa được bệnh của ta.
Cho đến khi cha ta nghe nói về nơi ẩn cư của Cố Hoài Triệt, chúng ta mới quen biết.
Khi ấy, phụ thân muốn gả ta cho hắn.
Ta vốn định từ chối, nhưng đối diện với đôi mắt đỏ hoe của cha, ta đã gật đầu.
Ban đầu, ta luôn ghi nhớ rằng nam phụ yêu nữ chính, dù hắn có xuất chúng đến đâu, cũng không cho phép bản thân động lòng.
Nhưng trái tim con người làm bằng thịt, ba năm thành thân, làm sao ta có thể giữ lòng như đá.
Hắn mỗi đêm đều châm cứu cho ta, giúp ta loại bỏ bệnh khí trong cơ thể, mỗi lần phát bệnh đều ở bên cạnh ta.
Ai cũng nói ta không sống qua tuổi mười sáu, nhưng chỉ có Cố Hoài Triệt khẳng định:
“Có ta ở đây, nàng sẽ trường thọ bách niên.”
Giờ đây ta đã mười tám tuổi, sống qua cái ngưỡng mười sáu một cách ngoạn mục.
Nhớ lại tình tiết trong sách, câu chuyện đã kết thúc.
Nam phụ ẩn cư nơi thôn dã, nam nữ chính cùng nhau cai trị thiên hạ.
Ta đã nghĩ, hắn thoát khỏi cốt truyện, thật sự yêu ta.
Tình yêu của hắn quá mãnh liệt, ta không thể trốn tránh, ổ khóa trong tim bị mở từng chút một.
Nhưng khi ta vừa đối diện với lòng mình, ông trời lại trêu đùa ta.
Đây là lần phát bệnh cuối cùng, Cố Hoài Triệt đã nói rằng, sau lần này, ta có thể khỏi hẳn.
Nếu không loại bỏ triệt để bệnh khí, ta sẽ bị phản phệ.
Hắn ngày đêm lo lắng, thậm chí hôm qua còn thì thầm bên tai ta:
“A Dao, đợi nàng khỏi bệnh, chúng ta sẽ viên phòng được không?”
Ta đỏ mặt, nhẹ nhàng chạm vào môi hắn.
Hôm nay, hắn lại không hề do dự bỏ mặc ta trong cơn phát bệnh, chỉ để chữa độc cho nữ chính.
Nhưng trong hoàng cung có biết bao ngự y, sao lại chỉ thiếu mỗi hắn?