Gả Cho Nam Phụ Thần Y
Chương 7 + Ngoại Truyện (Hoàn)
Ta từng hy vọng hắn trở về, hy vọng hắn ở bên ta.
Nhưng điều ta nhận được là sự thờ ơ của hắn, là cảnh hắn ôm người khác vội vã rời đi, là câu nói: "Không muốn nàng bị kéo vào chuyện này."
Thật nực cười.
Ta chưa bao giờ chấp nhận sự che giấu, và cũng không muốn trải qua những hiểu lầm như trong sách.
Người người đều mong "gương vỡ lại lành", nhưng chẳng ai nghĩ xem chiếc gương ấy có thể trở lại như trước, không một vết nứt hay không.
Nỗi đau ta phải chịu, chẳng ai thay ta gánh lấy.
Ban đầu, ta không muốn trách hắn. Nhưng con người vốn dĩ ích kỷ.
Ta không thể chấp nhận hắn vừa đưa ta lên thiên đường, ngay sau đó lại đẩy ta xuống địa ngục.
Một câu "Vì tốt cho nàng" muốn xóa sạch mọi chuyện đã xảy ra, thật là mơ mộng.
Bầu không khí bỗng trở nên lặng lẽ.
Bàn tay hắn từ trên không buông thõng xuống, vô tình làm đổ nồi thuốc, khiến bàn tay bị bỏng đỏ cả mảng lớn.
Hắn không động đậy, như thể không cảm nhận được đau đớn.
Ta lau đi nước mắt, không chút do dự xoay người rời đi, không quên để lại một câu:
"Nhớ ký vào thư hòa ly."
"Ít nhất hãy để ta chữa khỏi bệnh cho nàng..."
Khi ta kéo cửa ra, hắn cuối cùng cũng cất tiếng, mang theo sự cầu xin.
Ta không ngoảnh lại, chỉ bình thản đáp:
"Không cần."
Sống lâu trăm tuổi gì đó, thôi bỏ đi. Sớm c.h.ế.t sớm siêu sinh.
Ta vốn không nên sống đến tận bây giờ. Hai năm qua là mạng sống hắn cho ta, từ giờ ta sẽ dùng quãng thời gian còn lại để kiếm tiền, trả lại cho hắn.
Lòng tốt của hắn, ta không muốn nhận thêm chút nào, cũng không muốn dây dưa gì nữa.
Có những nút thắt, mãi mãi không thể gỡ bỏ.
10
Sau đó, ta trở về nhà, và thư hòa ly của Cố Hoài Triệt cũng được gửi đến.
Hắn hiểu rõ tính cách của ta.
Nếu tiếp tục cố kiểm soát như trước, chỉ càng đẩy ta đi xa hơn.
Ta tưởng rằng cuối cùng mình đã có thể bắt đầu một cuộc sống mới, nhưng không ngờ, Cố Hoài Triệt lại như hồn ma ám ảnh không rời.
Lần gặp lại, hắn mặc một thân bạch y, đứng trước mặt ta, mỉm cười ôn hòa:
"Tại hạ là Cố Hoài Triệt, bái kiến Thẩm tiểu thư."
Hắn giả vờ như không quen biết ta, muốn bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng nếu hắn muốn giả ngây, ta lại không muốn.
Ngay hôm đó, ta sai người đuổi hắn ra khỏi phủ, dặn cha không được cho hắn vào nữa.
Cha chỉ im lặng một lúc, rồi đồng ý với yêu cầu của ta, nhưng bóng lưng ông lại có chút còng xuống.
Ta biết, cha muốn ta sống tiếp, muốn ta chấp nhận điều trị.
Nhưng thưa cha, con không muốn quay đầu lại.
Bị tổn thương, chỉ một lần là đủ.
Từ hôm đó, Cố Hoài Triệt không xuất hiện nữa, nhưng trong phủ lại có thêm một vị đại phu với vẻ ngoài bình thường.
Cha nói, đó là người ông đặc biệt mời từ nước khác đến.
Hôm ấy trời vẫn trong xanh, nhìn vào ánh mắt cầu khẩn của cha, cuối cùng ta cũng đồng ý.
Vị đại phu mới là một người ít nói, chỉ bốc thuốc rồi đi, không nán lại một giây.
Nhớ đến Cố Hoài Triệt đã lâu không gặp, ta thoáng nghi ngờ, nhưng không vạch trần.
Ai cũng muốn sống, chẳng ai muốn c.h.ế.t cả.
Nếu hắn nguyện ý chữa, thì ta cũng tiếp nhận.
Hiện tại, giữa chúng ta chỉ là những người xa lạ.
Không có gì mà tiền bạc không thể trả.