Eat Me Up If You Can

Chương 38

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Tiếng đàn harpsichord vang vọng khắp phòng nhạc, hôm nay lớn hơn, hoành tráng hơn thường lệ, cũng mang theo một bầu không khí u ám. Khói thuốc xì gà mờ mịt trong không gian càng làm tăng thêm cảm giác đó.

Trên gạt tàn đã chất đầy những mẩu thuốc cháy hết, nhưng Dominic không màng đến, tiếp tục lấy một điếu mới và châm lửa. Anh hít một hơi thật sâu vào phổi, chậm rãi nhả khói lên không trung rồi lại đưa điếu thuốc lên miệng. Trong đầu anh, từng khoảnh khắc với Juliet hiện lên rõ mồn một, từ lần gặp đầu tiên cho đến mọi chuyện sau đó. Tất cả sống động như vừa mới xảy ra hôm qua.

“Nhạc cổ điển vẫn là hay nhất.” 

Nghĩ lại thì ngay từ đầu, Juliet đã thẳng thắn tuyên bố như vậy, rằng tất cả đều là có chủ ý. Từ việc cậu giả vờ ngây thơ va vào anh, đến việc cậu đến văn phòng và di chuyển quân cờ để thu hút sự chú ý của anh, rồi việc cậu tắm mà không hề sợ nguy cơ biến đổi, sau đó xuất hiện trước mặt anh với khuôn mặt ửng đỏ, ngay cả việc cậu vẫn đến chơi cờ dù bị mưa đá làm bị thương…

…Và cả việc cậu gọi tên anh đầy ngọt ngào ở trên giường. 

“Anh có muốn thử một trải nghiệm mới không?” 

Đúng thế, cậu đã nói như vậy. Đây cũng là “thế giới mới” mà cậu nói sao? Nếu việc bị chơi đùa cũng là thế giới mới mà cậu muốn cho anh thấy thì đúng là cậu đã thành công mỹ mãn rồi. 

“Tôi ngủ với anh để kết hôn với cô ấy.” 

Dù có nhẩm đi nhẩm lại bao nhiêu lần, kết quả vẫn không thay đổi. Juliet đã lợi dụng anh, và khi hết giá trị, cậu đã vứt bỏ anh. Chỉ có vậy thôi.

Ánh mắt đang lơ lửng trong không trung của Dominic chậm rãi hạ xuống, dừng lại trên vật nằm trong lòng bàn tay. Chiếc nhẫn kim cương hồng giống như hoa anh đào. Đó là chiếc nhẫn được làm cho Juliet, nhưng giờ chỉ là một cục đá vô tri. Dominic nhìn nó một lúc, rồi từ từ siết chặt tay lại. Anh dùng sức mạnh đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, đôi mắt tím thẫm nhanh chóng chuyển sang sắc vàng rực rỡ. Khi anh từ từ mở bàn tay ra, chiếc nhẫn đã bị bóp méo không thương tiếc, không còn giữ được hình dạng ban đầu.

Mọi thứ đã quá rõ ràng, giống như vật thể thảm hại còn sót lại trong tay anh. 

Juliet đã đùa giỡn anh. 

Dominic đột nhiên nhăn mặt, ném mạnh chiếc nhẫn đi. Mảnh đá vô giá trị va vào tường, phát ra âm thanh chói tai rồi rơi xuống tấm thảm. Còn tiếng đàn harpsichord đang tiến đến cao trào. 

* * * 

“Gì cơ? Gặp mặt sao?”

Juliet ngạc nhiên lặp lại lời của Dominic. Vội vàng ngoảnh đầu nhìn lại, cậu thấy vị hôn thê của mình đang bận nói chuyện với nhân viên về một món đồ. Cậu vội vàng trốn đi để cô không nghe thấy. Ngay sau đó, giọng nói quen thuộc của Dominic vang lên từ đầu dây bên kia.

“Đúng vậy, tôi còn có chuyện cần nói với em.”

“Chuyện gì?”

Juliet nhăn mặt hỏi, trong khi Dominic đáp lại bằng giọng điệu vô cảm như thường lệ.

“Chuyện đám cưới của em, lần trước tôi chưa kịp chúc mừng tử tế.”

Một câu nói ngoài sức tưởng tượng. 

Chúc mừng ư? Người đàn ông này? Chúc mừng mình sao?

“À… không, không cần đâu. Không cần phải làm vậy…”

“Không, tôi phải làm.”

Giọng Dominic không quá gay gắt, nhưng lại toát ra một áp lực vô hình khiến người ta khó lòng phản kháng. Juliet ngậm miệng vì bối rối, anh tiếp lời.

“Dù sao thì tôi cũng đã ký hợp đồng với H&J, chúng ta sẽ làm việc cùng công ty. Tôi không phải là giám đốc bây giờ, nhưng ai mà biết được? Biết đâu tâm trạng của tôi thay đổi thì sao. Tốt hơn hết là nên tránh những tình huống khó xử. Nếu mối quan hệ giữa chúng ta trông kỳ lạ, mọi người sẽ nghĩ ngợi đấy.”

Lời anh nói không phải không có lý. Hơn nữa, chỉ cần Dominic muốn, anh có thể trở thành giám đốc bất cứ lúc nào. Anh luôn nói rằng anh không cần, nhưng lòng người có thể thay đổi.

Tuy nhiên, Juliet không thể gật đầu ngay lập tức. Một người như Dominic lại để tâm đến thể diện xã hội ư? Không đời nào. Liệu có phải anh đang có âm mưu gì khác không?

Trong lúc Juliet còn đang đấu tranh nội tâm không thể trả lời ngay, Dominic bất ngờ nói thêm.

“Dĩ nhiên việc em lên giường với tôi để cưới con gái ông chủ tịch thì khó ai đoán ra được.”

Khuôn mặt Juliet lập tức cứng đờ. Người đàn ông này đang nói cái gì vậy?

“Anh đang nói gì vậy…?”

Cậu khó khăn mở miệng, vội liếc quanh rồi thở phào khi thấy vị hôn thê vẫn đang trò chuyện với nhân viên ở xa. Cậu hạ giọng gằn xuống.

“Anh đang đe dọa tôi sao?”

“Đừng ngốc thế. Em cũng biết mà, đúng không? Tôi sẽ không tự mình đi rêu rao bản thân là một thằng ngốc đâu. Với lại…”

Dominic thản nhiên phủ nhận.

“Tôi chỉ nói rằng chẳng ai ngờ đến mức đó thôi mà?”

Chỉ là một trò chơi chữ xấu xa. Nhưng ai mà không coi đó là lời đe dọa chứ?

Đầu óc Juliet quay cuồng trong sợ hãi. Hình ảnh ông chủ tịch, các quản lý tức giận, vị hôn thê phẫn nộ, ánh mắt khinh bỉ từ đồng nghiệp, cảnh cậu bị đuổi việc và không công ty luật nào nhận nữa, rồi tiếng gào thét của cha mẹ hiện lên trong tâm trí. Juliet nhắm chặt mắt.

Đồ khốn kiếp…

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận