Eat Me Up If You Can

Chương 10

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Chương 10

Từ ngữ phát ra từ miệng cậu nghe gần giống từ “sex”. Dominic cảm nhận được sự căng thẳng ở phần dưới cơ thể mình và nhìn thẳng vào khuôn mặt người đàn ông.

“Đúng, cờ vua.”

Dù lặp lại cùng một từ, trong đầu anh vẫn vang lên một từ khác – “sex”. 

Quan hệ với cậu ta cũng không tệ. Có lẽ Juliet sẽ không từ chối. Không, đúng hơn là cậu ta sẽ chẳng thể nào từ chối được.

Nhưng Dominic không có ý định đi xa đến vậy. Cậu ta là một gamma. Khi quan hệ, cậu ta sẽ không ướt đẫm như một omega, và Dominic sẽ phải tốn rất nhiều công sức chỉ để đâm vào cái lỗ nhỏ bé đó. Chỉ cần tưởng tượng đến cảnh cậu ta khóc lóc vì đau đớn cũng đủ để khiến anh cảm thấy “bất lực” trong 10 năm tới.

Điều anh muốn lúc này chỉ là một trò tiêu khiển nhỏ để xua tan đi phần nào cảm giác nhàm chán. Nếu nó có thể mang lại niềm vui cho anh hơn cả việc nhìn Juliet khóc lóc vì thảm bại trước tòa, thì chẳng có lý do gì để anh không đồng ý chuyển sang một công ty luật khác.

“Cờ vua… và ngoài ra, anh còn muốn gì nữa không?”

Người đàn ông vừa kịp lấy lại bình tĩnh lên tiếng. Chắc hẳn cậu ta nghĩ rằng đây là yêu cầu nhỏ nhất trong số các yêu cầu khác. Dĩ nhiên, suy nghĩ đó không có gì sai, nhưng cũng không hẳn là đúng. 

Dominic nở một nụ cười nhạt, chậm rãi trả lời:

“Chỉ có vậy thôi.”

Biểu cảm của đối phương một lần nữa lại lộ ra vẻ bối rối. 

Liệu anh ta… lại đang đùa sao? Những trò đùa vô vị và vô nghĩa này sẽ kéo dài đến bao giờ?

Nhìn bộ dạng không giấu nổi sự hoang mang của người kia, Dominic điềm nhiên ngả lưng vào ghế, thản nhiên tiếp tục:

“Ai thắng trước ba ván sẽ là người chiến thắng. Nếu cậu thắng, tôi sẽ gia nhập công ty của cậu như cậu mong muốn. Nhưng nếu cậu thua… coi như đề nghị này chưa từng tồn tại.”

Sự bối rối hiện rõ trên khuôn mặt đối phương. Trong khi cậu còn đang gấp rút suy nghĩ, Dominic điềm nhiên nhấp cạn ly rượu của mình. Nhìn cảnh anh tự tay rót thêm rượu vào ly, người đàn ông kia trở nên lúng túng, mãi mới cất giọng yếu ớt:

“A… ý tôi là…”

Cậu nhìn Dominic, cẩn thận dò xét rồi hỏi tiếp: 

“Điều anh muốn… chỉ là chơi cờ vua với tôi thôi sao? Chúng tôi đã chuẩn bị nhiều thứ hơn thế… như vị trí đối tác, chuyên cơ riêng, biệt thự trên phố A…”

Dominic hờ hững lắng nghe những điều kiện liên tiếp được đưa ra. Đến khi người kia tạm dừng để lấy hơi, anh chậm rãi cất tiếng:

“Tất cả những gì tôi muốn là chơi cờ vua. Với cậu.”

Nhìn thấy biểu cảm cứng đờ trên gương mặt đối phương, Dominic nhếch môi cười khẽ. Đôi mắt anh ánh lên vẻ giễu cợt.

“Hãy để tôi hỏi, cậu nghĩ công ty của cậu là hãng luật duy nhất đưa ra những điều kiện này sao?”

“…Không.”

Người đàn ông miễn cưỡng trả lời. Dominic đưa ly lên môi và tiếp tục hỏi:

“Vậy cậu có nghĩ rằng, sẽ có thứ gì đó tôi muốn nhưng lại không thể có được không?”

“…Không.”

Câu trả lời lần này cũng giống như trước, chỉ có điều giọng điệu mang chút miễn cưỡng hơn ban nãy.

Dominic uống cạn ly rượu, đặt nó xuống bàn một cách từ tốn. Trong khoảnh khắc đó, một bầu không khí khó chịu bao trùm cả căn phòng. Ánh mắt Juliet dõi theo chiếc ly trống không, rồi miễn cưỡng chuyển hướng về phía người đàn ông kia.

Dominic tựa lưng vào ghế, hai bàn tay đan vào nhau một cách lười biếng, khẽ cất giọng:

“Điều kiện duy nhất là cậu phải chơi cờ vua với tôi. Nếu cậu từ chối, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.”

Dù khó tin, nhưng không còn gì để nghi ngờ nữa. Juliet im lặng một lúc, ánh mắt dao động như thể còn đang cân nhắc, rồi cất giọng dè dặt:

“Ý anh là, chỉ cần tôi chơi cờ vua với anh, anh sẽ gia nhập công ty chúng tôi sao? Không còn bất cứ điều kiện nào khác?”

“Với điều kiện là cậu phải thắng trước ba ván.”

Dominic nhấn mạnh lại số lần thắng, như để xác nhận lại thỏa thuận. Người đàn ông tiếp tục hỏi với vẻ không thể tin nổi:

“Chúng tôi là công ty luật hàng đầu nước Mỹ. Chỉ cần tôi thắng, anh sẽ sẵn sàng gia nhập công ty chúng tôi mà không màng đến vị trí đối tác hay bất kỳ điều kiện nào khác sao?”

“Tôi không cần gì cả.”

Câu trả lời của Dominic vẫn không thay đổi.

Dù đã hỏi lại đến ba lần, nhưng khi thấy anh vẫn một mực giữ nguyên câu trả lời, Juliet cũng không thể tìm ra điều gì để phản bác thêm nữa. Gương mặt cậu hiện rõ vẻ đăm chiêu, lông mày hơi nhíu lại như thể đang chìm vào suy nghĩ. Nhưng cậu không thể trì hoãn quá lâu. Dù Dominic đưa ra bất cứ điều kiện nào, cậu cũng phải chấp nhận.

Ban đầu, Juliet đã chuẩn bị tinh thần để đối mặt với tình huống tệ nhất. Vậy mà thứ anh ta muốn lại chỉ là một ván cờ? Đúng là vận may từ trên trời rơi xuống.

Chỉ có một vấn đề duy nhất, liệu cậu có thể thắng anh ta hay không lại là chuyện khác.

Dominic có thể nhìn thấy rõ quá trình suy nghĩ của đối phương. Khi những dấu hiệu của sự do dự dần tan biến, Juliet ngẩng đầu lên, gương mặt lộ rõ vẻ quyết tâm.

“Vậy thì… khi nào chúng ta bắt đầu?”

Giọng điệu đầy miễn cưỡng của cậu khiến Dominic mỉm cười. Anh nhẹ nhàng rót thêm rượu vào ly rồi đáp:

“Ba ngày nữa, cũng vào giờ này.”

“Tôi hiểu rồi.”

Lần này Juliet không hề chần chừ mà trả lời ngay. Cậu không có lý do gì để phản đối. Ngay từ đầu, cậu đã chuẩn bị tinh thần để chấp nhận mọi điều kiện.

“Vậy thì… hẹn gặp lại anh sau ba ngày nữa.”

Trước khi rời đi, Juliet có chút do dự, như thể còn chờ xem liệu đối phương có muốn nói gì thêm không. Nhưng Dominic chỉ nâng ly rượu lên, như một lời chào tạm biệt.

Juliet nhìn anh một thoáng, rồi quay người rời khỏi căn penthouse. Trên người cậu vẫn còn vương hương pheromone của Dominic.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bạn cần đăng nhập để bình luận