Eat Me Up If You Can
Chương 45 - "Lẽ ra em nên chọn tôi. Vì chúng ta là một cặp trời sinh."
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Tiếng tim đập thình thịch như muốn nổ tung trong lồng ngực. Juliet không thể phân biệt được đó là nỗi sợ hãi, sự kinh hoàng, cơn giận dữ hay một thứ gì khác. Có lẽ tất cả đều hòa lẫn vào nhau. Quá nhiều cảm xúc nghẹn ứ nơi cổ họng khiến cậu không thể thốt nên lời. Trong khoảnh khắc im lặng ngột ngạt ấy, Dominic lên tiếng trước.
“Ngủ ngon chứ? Trông em có vẻ ổn đấy.”
Nghe thấy anh lặp lại chính những lời mình từng nói, cơn giận trào dâng trong Juliet. Cậu trừng mắt nhìn Dominic và gằn giọng:
“Anh đang làm cái quái gì vậy? Mau cởi trói cho tôi ngay!”
Cậu tức giận vùng vẫy, hai tay giật mạnh nhưng chỉ nghe thấy tiếng leng keng của dây xích vang vọng, chẳng thay đổi được gì. Cuối cùng sau khi kiệt sức, Juliet thở hổn hển và dừng lại. Lúc này, Dominic vẫn giữ vẻ điềm tĩnh đến đáng sợ, quan sát cậu từ đầu tới cuối mới thong thả lên tiếng:
“Xong rồi à? Bỏ cuộc nhanh hơn tôi tưởng đấy.”
“Đồ khốn!”
Juliet không còn kìm nén, buông ra những lời nguyền rủa không chút che đậy.
“Anh nghĩ mình có thể thoát tội sau chuyện này sao? Bắt cóc và giam giữ là tội lớn đấy. Dù anh có là ai đi chăng nữa cũng không thể thoát được đâu!”
“Chắc là vậy.”
Dominic đáp lại với giọng điệu nhẹ nhàng đến bất ngờ, như thể đồng tình với cậu. Nhưng rồi anh nhếch môi, nói thêm vào với vẻ thản nhiên:
“Đó là nếu như mọi người biết tôi bắt cóc và giam giữ em.”
“Chắc chắn họ sẽ biết!”
Juliet hét lên.
“Tôi đã nói rồi mà? Xe của tôi có thiết bị định vị. Cảnh sát sẽ đến đây ngay thôi. Anh không trụ được hai ngày đâu. Mau cởi trói cho tôi ngay!”
Cậu gào thét, cơ thể run lên vì giận dữ và tuyệt vọng, nhưng Dominic không hề nao núng. Ngược lại, anh còn bật cười thích thú với phản ứng của Juliet khiến cậu càng thêm hoang mang bối rối.
“Sao… sao anh lại cười? Tôi nói thật đấy, cảnh sát sẽ đến! Anh sẽ biết tay khi họ đến! Thật đấy!”
Cậu hét lên trong cơn tuyệt vọng, nhưng Dominic vẫn không hề lay chuyển. Nhìn xuống Juliet với nụ cười trên môi, anh chậm rãi nói:
“Không đâu, Juliet. Không có thiết bị nào cả.”
“Có mà!”
“Em đến đây mà không nói với bất kỳ ai, biết tại sao không?”
Juliet tái mét, nhìn anh chằm chằm, không đáp. Dominic khẽ nghiêng đầu, thì thầm như đang kể một bí mật:
“Vì em không muốn bị phát hiện, việc em ngủ với tôi để kết hôn với con gái của ông chủ tịch H&J.”
Một khoảng lặng nặng nề bao trùm. Dominic tiếp tục, thay cho Juliet đang câm lặng:
“Em nghĩ tôi sẽ không nói ra, nhưng đồng thời vẫn lo lắng tôi sẽ làm liều. Dù chỉ là một khả năng nhỏ nhoi, một phần triệu, em vẫn không dám bỏ qua. Thế nên em đến đây để tận mắt chứng kiến, để chắc chắn rằng tôi sẽ không hé môi tiết lộ bí mật đó với bất kỳ ai, để em có thể yên tâm.”
“Không, không phải vậy!”
Juliet vội vàng phủ nhận, giọng run rẩy.
“Tôi đến vì cảm thấy có lỗi với anh, để xin lỗi và nói lời tạm biệt lần cuối. Tôi… tôi không có ý đó…”
“Ừ, em nói cũng có lý. Em vẫn còn chút lương tâm.”
Dominic ngắt lời Juliet đang lắc đầu lia lịa. Anh giơ tay lên, chụm ngón cái và ngón trỏ lại, để lại một khe hở nhỏ xíu.
“Chắc cỡ chừng này thôi.”
Sau khi chế giễu Juliet, anh nghiêng đầu như đang cố nhớ lại.
“Còn gì nữa nhỉ? Thiết bị định vị? Cái mà em gắn vào xe tôi ấy à?”
Dominic hừ một tiếng rồi nheo mắt đầy mỉa mai.
“Đừng hòng lừa tôi, Juliet. Làm gì có chuyện đó. Nếu em gắn thứ đó mà bị phát hiện, mọi chuyện sẽ đổ bể ngay lập tức. Em đâu có ngu đến mức tự đào hố chôn mình, đúng không?”
Juliet câm lặng. Người đàn ông này đã nhìn thấy mọi suy nghĩ của cậu, từng ngóc ngách trong tâm trí đều bị anh bóc trần. Dominic kết luận ngắn gọn, nhìn Juliet đang hoảng loạn:
“Chẳng ai biết em ở đây. Và sẽ không bao giờ có ai biết. Cha mẹ em sẽ cuống cuồng tìm kiếm, nhưng vụ án sẽ khép lại với kết luận như một vụ mất tích. Có lẽ sau này sẽ có một tập phim tài liệu bí ẩn nào đó nhắc đến, nhưng cũng chỉ có vậy thôi.”
Dominic nở nụ cười rạng rỡ.
“Em làm tốt lắm, hành động đúng như tôi dự đoán.”
Anh xoa đầu Juliet như xoa đầu một đứa trẻ. Nhưng cậu không thể cười nổi, bởi đó không phải niềm vui mà chỉ có sự bàng hoàng và phẫn uất. Cậu càng nghe càng thấy kinh ngạc. Cậu đã cố gắng hết sức để bảo vệ bản thân, nhưng hóa ra lại đang giúp đỡ người đàn ông này.
“Anh lừa tôi bằng những lời dối trá…”
Juliet run rẩy thốt lên, giọng nghẹn ngào vì uất ức.
“Anh có tư cách gì mà nói về lương tâm? Một kẻ sẵn sàng làm mọi chuyện vô liêm sỉ như anh! Anh giả vờ nói xin lỗi, nói chúc mừng, chỉ để đánh lạc hướng và dụ tôi đến đây. Anh đã lên kế hoạch ngay từ đầu đúng không?”
Câu cuối cùng của cậu gần như là một tiếng gào thét tuyệt vọng. Nước mắt lăn dài trên má khi cậu đối diện với Dominic. Anh từ từ cúi xuống, khuôn mặt tiến gần đến mức chỉ cách cậu một gang tay thì dừng lại. Giọng trầm thấp gần như không nghe thấy, anh nói:
“Đúng vậy, lẽ ra em nên chọn tôi. Chúng ta là một cặp trời sinh.”
Dominic vuốt ve má Juliet. Da gà nổi khắp người cậu, nhưng không phải vì hưng phấn, đó là sự ghê tởm và căm hận. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang rực lửa của cậu và dịu dàng hỏi:
“Thế nào? Diễn xuất của tôi có tốt bằng em không?”
Juliet nghiến chặt răng, rồi bất ngờ nhổ nước bọt vào mặt anh.
“Chết đi, thằng khốn!”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navyteamm.com, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.