Vài ngày trước, theo ủy thác của tôi, anh trai tôi đã về vùng quê nơi tôi từng bị bán, tìm được gã đàn ông độc thân năm đó, rồi nói cho hắn biết địa chỉ nhà họ Hứa.
Gã kia sống dựa vào trợ cấp hộ nghèo, lập tức lao đến nhà họ Hứa làm ầm lên, đòi tiền bồi thường.
Lưu Quế Phân từng nhận tiền của hắn, nhưng giờ vợ cưới về lại bỏ trốn, hắn đứng giữa làng la toáng lên rằng nhà họ Hứa lừa tiền mình.
Không những thế, hắn còn đòi bồi thường năm vạn tệ theo mức sống hiện tại, nếu không thì phải “trả lại vợ” cho hắn.
Khi anh trai tôi quay về, anh còn mô tả sống động cảnh Lưu Quế Phân làm loạn thế nào, Hứa Lão Tứ và gã đàn ông kia tranh cãi ra sao.
Lúc tôi đang đi về phía cổng khu nhà, Lưu Quế Phân tinh mắt nhìn thấy, liền lao tới kéo lấy tôi không buông.
“Chiêu Đệ, Chiêu Đệ của mẹ ơi, bao nhiêu năm nay mẹ nhớ con muốn chết!”
“Về đi, theo ba mẹ về nhà thôi con ơi!”
08
Thấy tôi xuất hiện, gã đàn ông độc thân kia cũng tiến lại gần, săm soi đánh giá tôi.
“Vợ ơi! Cuối cùng cũng tìm được em rồi, bây giờ em trông sang chảnh thật đấy.”
Gã đàn ông trước mặt râu ria xồm xoàm, tuổi tác xấp xỉ ba tôi.
Một câu nói khiến tất cả mọi người xung quanh đều cau mày.
Thấy tôi chống cự, Lưu Quế Phân và gã đàn ông kia lập tức kẹp chặt hai bên định lôi tôi đi, nhưng bị hàng xóm ngăn lại.
“Giữa ban ngày ban mặt mà các người dám bắt người à?!”
Người chặn bọn họ lại chính là bà Vương – hàng xóm ở cùng tòa chung cư với nhà tôi.
Lưu Quế Phân trợn mắt quát:
“Con mụ già này, mắc mớ gì tới bà? Nó là con gái ruột tôi, tôi dẫn con gái mình về thì có gì sai?!”
Bà Vương dùng gậy gõ mạnh xuống đất, nghiêm giọng nói:
“Tiểu Tiểu là đứa trẻ tôi nhìn nó lớn lên từng ngày, sao lại là con của bà được!”
Lưu Quế Phân liền xắn tay áo lên, lại quay sang hàng xóm láng giềng kể tội ba mẹ tôi, nói xấu không ngừng nghỉ.
Gã đàn ông độc thân thì lại tiến sát tôi, bóp nhẹ cánh tay tôi rồi cười để lộ hàm răng vàng khè:
“Nghe nói em còn học cả đại học cơ à, tốt lắm, sau này dạy luôn cho con cái của tụi mình nhé.”
Mùi hôi tanh nồng nặc khiến người ta buồn nôn.
Tôi cố nén cảm giác khó chịu, hất mạnh người đàn ông kia ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dong-song-me/5.html.]
Hắn lại lao tới túm lấy tôi, nhưng lần này đã bị cảnh sát ấn chặt xuống đất.
“Lưu Quế Phân! Không phải bà dẫn tôi đến tìm vợ sao? Bà dám lừa tôi hả?!”
“Mẹ kiếp, tôi đã đưa tiền rồi, giờ không trả người thì phải trả tiền lại cho tôi!”
Hứa Lão Tứ bắt đầu hoảng loạn, giơ tay tát cho Lưu Quế Phân một cái rồi kéo bà ta bỏ chạy, nhưng bị cảnh sát ngăn lại.
Lưu Quế Phân còn đang lươn lẹo biện hộ với cảnh sát, tôi đã bật khóc, nghẹn ngào nhìn bà ta nói:
“Bà định đưa tôi về là để làm gì? Để giống như năm tôi mười hai tuổi, lại một lần nữa bán tôi cho người này làm vợ sao?”
Trong đám đông lập tức vang lên tiếng khóc và tiếng mắng chửi đầy phẫn nộ, nhiều người trong số đó là các bậc cha mẹ, đứng ra bênh vực cho tôi.
“Mười hai tuổi đó! Là trẻ con đấy! Trên đời sao lại có kiểu cha mẹ như vậy chứ?!”
“Rõ ràng là buôn bán người! Phải bắt lại, cho ngồi tù!”
“Cả khu ai mà không biết hiệu trưởng Lâm và gia đình ông ấy hiền lành tử tế, cái bà này mở miệng ra là nói dối!”
Thời cơ đã chín muồi, ba mẹ tôi vội vã chạy đến.
Ba tôi đứng ra xin lỗi bà con lối xóm vì đã làm phiền, còn mẹ thì ôm lấy tôi mà vỗ về, an ủi.
Sự đối lập rõ ràng khiến những người hàng xóm từng quen biết với gia đình tôi không thể ngồi yên, phẫn nộ dâng cao, đồng loạt yêu cầu phải nghiêm trị bọn họ theo pháp luật.
Giữa tiếng huyên náo, cảnh sát đã đưa cha mẹ ruột tôi cùng với gã đàn ông độc thân kia về đồn điều tra.
09
Trong đồn cảnh sát.
Lưu Quế Phân khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, một mực phủ nhận chuyện từng bán con.
“Đó là anh họ của con bé! Tôi sao có thể hại nó được chứ? Tôi chỉ dẫn nó đi thăm họ hàng thôi mà.”
Hứa Lão Tứ thì mặt mày lạnh tanh, nói rằng con cái do họ sinh ra thì nuôi dạy thế nào là chuyện của họ.
Những năm gần đây, phần lớn các vụ bạo hành trong gia đình nếu không dẫn đến án mạng thì đều bị liệt vào dạng tranh chấp nội bộ, không đủ yếu tố để xử lý hình sự.
Nhất Phiến Băng Tâm
Khi đã vào trong đồn, tên đàn ông độc thân ban đầu còn cứng miệng nay bắt đầu giả ngây giả dại:
“Chú cảnh sát ơi, vừa rồi tôi nói linh tinh thôi, tôi không có mua bán phụ nữ trẻ em gì hết á.”
“Là Lưu Quế Phân nợ tiền tôi không trả nên tôi mới nói vậy, đều là hiểu lầm cả thôi, các anh đừng tạm giữ tôi mà!”
Một hồi vòng vo rối rắm, khiến cảnh sát cũng lộ vẻ bất đắc dĩ.
Vì sự việc đã xảy ra quá lâu, không còn chứng cứ, hơn nữa tôi cũng không bị tổn hại gì cụ thể về thể chất.
Nên vụ việc không được lập án.