Một chiếc SUV cũ kỹ chạy qua, sau đó dừng lại cách tôi mấy chục mét, rồi từ từ lùi xe về phía sau.
Tôi quay đầu nhìn sang, không ngờ lại là giáo sư Chu.
Chu Chỉ tay đặt hờ lên vô-lăng, mặt không biểu cảm nhìn tôi:
“Trong vòng năm cây thì hai mươi, trong vòng mười cây thì năm mươi, đi không?”
Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi liền chạy mấy bước, chui vào xe anh.
“Cô ở đâu?”
“Cảm ơn, tôi ở khu Hòa Thuận.”
Nói xong, tôi bỗng dưng nhận ra một chuyện: Anh ấy chẳng phải là khách mời danh dự được ba của Kỳ Dực mời đến à? Sao lại ra về nhanh vậy?
Chu Chỉ dường như có thuật đọc tâm, liếc nhìn mái tóc rối bù của tôi, khẽ nhếch môi cười:
“Sau khi cô náo loạn một trận, tiệc cũng không thể tiếp tục, mọi người đều giải tán cả rồi.”
“Ồ.”
Tôi cười nhạt một tiếng, cảm thấy có chút ngại ngùng.
Thấy anh chỉ mặc một chiếc sơ mi xám mỏng manh, tôi nghĩ ngợi một lúc, rồi vẫn quyết định đưa chiếc áo khoác cho anh.
“Lúc nãy rời đi, tôi tiện tay cầm luôn chiếc áo này.”
Chu Chỉ nhướng nhẹ mày, khẽ đáp: “Cảm ơn.”
Anh tấp xe vào lề đường, nhận lấy áo khoác từ tay tôi rồi mặc vào.
Đang định tiếp tục lái xe, động cơ đột nhiên tắt máy. Anh khởi động nhiều lần vẫn không ăn.
Chu Chỉ nhìn tôi:
“Xuống giúp tôi đẩy xe, tôi miễn phí tiền xe cho cô.”
Tôi: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-ba-cho-con/chuong-7-gap-go-lan-nua.html.]
Mười phút sau, hai tay tôi mỏi nhừ, ngồi trở lại xe khi nó cuối cùng cũng nổ máy.
Khung cảnh bên ngoài từ từ thay đổi, chúng tôi ngày càng tiến gần chỗ ở của tôi.
“Vừa nãy ở buổi tiệc có một gã đàn ông nhìn tôi chằm chằm, là người thế nào với cô vậy?”
Chu Chỉ vẫn tập trung lái xe, bất ngờ hỏi.
Tôi hơi sững lại, rất nhanh liền nhận ra anh đang nói đến Kỳ Dực.
“Bạn trai cũ.”
Chu Chỉ liếc nhìn tôi một cái, rồi lại quay về phía trước.
“Nhìn ra được, anh ta còn thích cô. Cô vừa đi thay đồ là anh ta theo sau ngay.”
“Còn có thể nhìn ra, cô Vương kia cũng thích anh ta, ba người các cô là tình tay ba à?”
“…Là cô Thẩm.”
Chu Chỉ tiếp tục hỏi:
“Vậy các cô là tình tay ba thật à?”
“Cũng… xem như vậy đi.”
Trà Đá Dịch Quán
Tôi hờ hững đáp, lại nghe anh hỏi tiếp:
“Thế hai người chia tay vì lý do gì?”
Lần đầu tiên tôi gặp một người đàn ông nhiều chuyện đến vậy.
Nhưng nét mặt anh vẫn bình tĩnh như cũ, không khiến tôi thấy khó chịu.
Cảm giác giống như đang trò chuyện với một bà chị tâm lý vậy.
“Thứ nhất: Tôi mang thai con anh ta, nhưng anh ta không muốn giữ. Thứ hai: Tôi—”
Còn chưa nói hết, Chu Chỉ đột nhiên đạp phanh gấp.
Đợi xe dừng hẳn, anh quay đầu nhìn tôi, ánh mắt dừng ở bụng