Đổi Ba Cho Con

Chương 16: Yêu rồi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, theo thói quen, Chu Dụ thường sẽ xem hoạt hình hoặc đọc sách một lúc.

Nhưng lần này, vừa bước vào nhà là thằng bé đã ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, hai cánh tay nhỏ ôm chặt gối ôm trước ngực, ngơ ngẩn nhìn vào khoảng không.

Nó chắc đã hiểu ra điều gì rồi.

Tôi ngồi cạnh, ôm đứa bé nhỏ vào lòng.

Vốn là đứa luôn tỏ ra mạnh mẽ, khinh thường chuyện khóc nhè, vậy mà mắt thằng bé lại đỏ hoe chỉ trong chốc lát, từng giọt nước mắt to bằng hạt đậu thi nhau rơi xuống.

“...Mẹ ơi, con không phải con ruột của ba đúng không ạ?”

Tôi mím chặt môi, không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ có thể nhìn về phía Chu Chỉ đang cắt trái cây trong bếp như cầu cứu.

Chu Chỉ rất nhanh đã bước ra khỏi bếp, vẻ mặt vẫn như thường lệ, điềm tĩnh và chín chắn.

Anh đưa một miếng trái cây cho Tiểu Dụ, nhưng thằng bé lắc đầu, lặng lẽ tỏ ý không muốn ăn.

Chu Chỉ đặt lại trái cây vào đĩa, mở miệng bằng giọng bình thản:

“Người vừa rồi đúng là ba ruột của con.”

Tôi hơi sững người, không ngờ anh lại nói thẳng chuyện này với con nít như vậy.

Tiểu Dụ đang tựa trong lòng tôi lập tức khóc òa lên như mưa rơi, nhưng chưa kịp khóc hết thì lại bị lời tiếp theo của Chu Chỉ ngắt ngang:

“Nhưng ba cũng là ba của con. Tuy không cùng huyết thống, nhưng con là đứa trẻ ba và mẹ cùng nhau nuôi lớn.”

Chu Chỉ đưa hai tay lên, lòng bàn tay hướng lên trên, làm động tác như đang nâng niu một sinh linh bé nhỏ, gương mặt vốn điềm đạm lạnh lùng bỗng trở nên vô cùng hiền hòa và dịu dàng.

“Khi con mới sinh ra, chỉ nhỏ xíu thế này. Lần đầu làm ba, ba đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nhưng khi thật sự ôm con vào lòng, ba mới nhận ra mình còn nhiều điều chưa sẵn sàng.”

“Từ ngày con chào đời, mỗi ngày ba đều nghĩ, nhất định phải chăm sóc con thật tốt, vì con là bảo bối của ba.”

“Tiểu Dụ à, dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng con mãi mãi là bảo bối của ba.”

Tiểu Dụ đưa tay chùi nước mắt, gương mặt đỏ ửng hiện lên chút ngượng ngùng.

Nó rụt rè trèo xuống từ người tôi, nhào vào lòng Chu Chỉ rộng lớn ấm áp.

Rồi ghé tai anh khẽ nói: “Ba ơi, con yêu ba.”

Chu Chỉ hôn nhẹ lên má nó, giọng trầm ấm nhẹ nhàng:

“Ba cũng yêu con, Tiểu Dụ vĩnh viễn là bảo bối của ba.”

Tôi nhẹ nhàng thở phào, quả nhiên làm ba thì biết cách dỗ con hơn.

Điều khiến tôi bất ngờ hơn là, Tiểu Dụ mạnh mẽ hơn tôi tưởng rất nhiều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-ba-cho-con/chuong-16-yeu-roi.html.]

“Ba ơi.”

Tiểu Dụ đột nhiên ngẩng đầu từ trong lòng anh, chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêm túc bổ sung:

“Mẹ cũng là bảo bối của ba.”

Chu Chỉ hơi sững lại, vô thức quay sang nhìn tôi, sau đó gật đầu với Tiểu Dụ.

“Ừ, mẹ con cũng là bảo bối của ba.”

Trà Đá Dịch Quán

Tôi cảm thấy mặt mình tự nhiên nóng bừng lên, trong lòng vừa xúc động vừa bối rối.

Lúc mới cưới Chu Chỉ, ấn tượng đầu tiên của tôi về anh là một bác sĩ khô khan, chỉ biết đến công việc, không hiểu chuyện tình cảm.

Nhưng sống chung một thời gian, tôi mới phát hiện trái tim anh thực ra rất mềm mại.

Chu Chỉ rất tiết kiệm trong chuyện ăn mặc, trước khi đăng ký kết hôn, anh từng nói số tiền tiết kiệm của mình không nhiều.

Anh chủ động giải thích rằng, là bác sĩ, anh thường gặp nhiều bệnh nhân không có tiền chữa trị.

Vì vậy mỗi tháng anh đều trích một phần ba lương để âm thầm giúp đỡ những bệnh nhân nghèo khổ.

Chu Chỉ luôn tôn trọng ý kiến của tôi, anh từng nói sau này tiền lương của anh sẽ giao cho tôi giữ, để tôi toàn quyền quản lý chi tiêu trong nhà.

Nhưng tôi không nhận, một là vì chúng tôi chỉ là kết hôn hình thức, hai là tôi ủng hộ việc anh làm, nên không nên can thiệp.

Lúc tôi mang thai Tiểu Dụ, mỗi lần khám thai anh đều đi cùng, trao đổi kỹ càng với bác sĩ về chế độ ăn uống, sinh hoạt và cách vận động phù hợp cho tôi.

Khi tôi sinh con, vì quá đau mà bị tiêu tiểu không kiểm soát, tôi xấu hổ muốn độn thổ, nhưng Chu Chỉ không hề nhăn mặt vì mùi hôi, luôn bên cạnh trấn an tôi, bình tĩnh chỉ dẫn tôi nên rặn thế nào, khiến các bác sĩ và y tá đều khen anh không ngớt lời.

Sau khi Tiểu Dụ ra đời, Chu Chỉ càng là người chu toàn trong việc chăm sóc trẻ nhỏ, hễ rảnh là nghiên cứu dinh dưỡng, chế độ ăn dặm, còn hướng dẫn con học đủ thứ, thành ra tính cách Tiểu Dụ giống hệt anh.

Tôi từng nghĩ, kết hôn hình thức là hai người sống riêng biệt, không liên quan gì đến nhau.

Nhưng Chu Chỉ luôn nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của một người chồng, người cha, khiến tôi không nhận ra bản thân đã phụ thuộc vào anh từ lúc nào—

Cả trong sinh hoạt lẫn tình cảm.

Khi Kỳ Dự tìm đến tôi để xin quay lại, tôi đã không đồng ý.

Không chỉ vì tôi đã không còn yêu anh ta,

Mà còn vì… tôi đã lặng lẽ yêu Chu Chỉ từ lâu.

Nhưng tôi hiểu rõ anh là người thế nào.

Trong ánh mắt anh nhìn tôi, không hề có một tia tình cảm nam nữ nào cả.

---

Bạn cần đăng nhập để bình luận