Tôi không ngờ rằng việc quen biết với Hạo Đông Lâm lại giúp tôi bất ngờ tìm thấy người thân ruột thịt của mình.
Khi còn nhỏ, viện trưởng từng nói với tôi rằng, tôi bị người ta bỏ rơi trước cổng viện phúc lợi. Vì thế tôi luôn cho rằng mình là một đứa trẻ bị bố mẹ ruột vứt bỏ.
Thế nhưng hôm đó, khi Chu Chỉ dẫn tôi đến nhà họ Hạo chơi, miếng ngọc bội đeo trước n.g.ự.c tôi đã bị Hạo Đông Lâm trông thấy.
Vẻ mặt anh ấy lúc đó vô cùng kích động, nắm chặt lấy tay tôi, hỏi bố mẹ tôi còn sống hay không.
Biết tôi là trẻ mồ côi, anh lập tức muốn đưa tôi đến bệnh viện làm xét nghiệm huyết thống.
Một tuần sau, khoảnh khắc nhìn thấy kết quả xét nghiệm, tôi không khỏi sững người.
Tôi lại chính là em gái ruột của Hạo Đông Lâm.
Hạo Đông Lâm nói, năm anh mười tuổi, nhà bị trộm đột nhập, em gái mới tròn một tuổi của anh bị bắt cóc, từ đó mất tích không tung tích.
Mẹ anh vì chuyện này mà mắc chứng trầm cảm nghiêm trọng, sau đó mang thai Hạo Đông Hải, sinh Hạo Đông Hải chưa được bao lâu thì qua đời.
Còn cha anh vì sự ra đi của vợ mà chịu cú sốc lớn, sức khỏe ngày càng sa sút, rất sớm đã giao toàn bộ công việc công ty cho Hạo Đông Lâm quản lý, hai năm trước vì ung thư giai đoạn cuối mà cũng qua đời.
Trà Đá Dịch Quán
Sau khi biết được tất cả, tôi đã buồn mất một thời gian dài.
Chỉ vì tên buôn người đó, mà tôi không thể gặp mặt cha mẹ ruột lần cuối, họ đã lần lượt ra đi.
Hạo Đông Lâm nhận ra tôi là vì em gái anh từ nhỏ đã đeo một miếng ngọc bội, trên đó khắc chữ "Tương".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-ba-cho-con/chuong-10-tim-lai-gia-dinh.html.]
Miếng ngọc bội đó, giống hệt với miếng tôi đang đeo.
"Cha đặt tên cho em. Tổ tiên nhà họ Hạo chúng ta ở phương Nam, cha nhớ quê nhà nên đặt cho em cái tên này. Tên thật của em là Hạo Tương."
Tôi nhớ viện trưởng cũng từng nói như vậy, bà thấy trên ngọc bội của tôi khắc chữ "Tương", nên đặt tên cho tôi là "Lê Tương", họ theo họ của bà.
Khi biết tôi và Chu Chỉ đã kết hôn, Hạo Đông Lâm trước tiên là trừng mắt nhìn Chu Chỉ một cái, sau đó thì nhìn tôi với vẻ đầy xót xa.
"Chu Chỉ là kẻ cuồng công việc, chẳng có nổi cảm xúc bình thường, làm sao chăm sóc tốt cho em được. Tương Tương, anh cả quen rất nhiều thanh niên tài tuấn, để anh giới thiệu cho em người tốt hơn."
Tôi không nhịn được bật cười, rồi lắc đầu: "Chu Chỉ đối xử với em rất tốt, em sẽ không ly hôn đâu."
Hạo Đông Lâm sững người, ngay cả Chu Chỉ cũng có chút bất ngờ liếc nhìn tôi.
Hạo Đông Lâm im lặng một lúc, cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng đầy bất lực.
Sau đó vẫn không nhịn được mà trừng mắt cảnh cáo Chu Chỉ: "Nếu cậu dám bắt nạt em gái tôi, tôi tuyệt đối không coi cậu là anh em nữa!"
Khóe môi Chu Chỉ khẽ cong: "Không cần anh lo."
Để ăn mừng việc tìm lại được tôi, Hạo Đông Lâm đã cho nhà bếp chuẩn bị một bữa cơm thịnh soạn.
Trong lúc ăn, anh ấy không ngừng gắp thức ăn cho tôi, bát trước mặt tôi chất đầy thức ăn đến nỗi ăn không xuể.
Khi tôi đang nỗ lực ăn cho hết, phía sau bỗng vang lên giọng nói lười nhác của Hạo Đông Hải:
"Anh, hôm nay là ngày gì vậy? Sao đồ ăn lại phong phú thế này?"