Năm năm sau.
Bờ biển mùa hè đông nghịt du khách.
Trước cửa tiệm kem, cô nhân viên đỏ mặt đưa ba cây kem cuối cùng cho một người đàn ông cao ráo, đẹp trai trước mặt.
Người đàn ông nhận lấy kem, lễ phép nói cảm ơn, rồi đưa hai cây cho hai bé trai đáng yêu bên cạnh.
Hai cha con chuẩn bị ăn, thì phía sau có một bé gái kéo tay mẹ nũng nịu:
“Mẹ ơi, con cũng muốn ăn kem!”
Người phụ nữ lập tức lên giọng:
“Này! Tiệm hết kem rồi, các người mua liền ba cây ăn nổi không? Bán cho tụi tôi một cây đi!”
Còn chưa đợi người đàn ông đáp lời, bé gái kia đã muốn nhào tới giật kem.
Cậu bé hơi nhíu mày, linh hoạt né khỏi bàn tay lấm lem của bé gái, nghiêm túc đáp:
“Xin lỗi dì, bọn cháu không bán.”
Người phụ nữ kia lập tức tức giận mắng:
“Sao đứa con nít này mất dạy thế! Nhường một cây kem thì sao? Có phải không trả tiền đâu!”
Cậu bé ngẩng cao cằm, dáng người nhỏ nhắn đứng thẳng tắp:
“Dì ơi, không phải ai nói to hơn là đúng đâu. Kem này là cháu và ba cháu mua, bọn cháu có quyền từ chối không bán cho dì.”
Những phụ huynh xung quanh cũng không mua được kem, thấy vậy liền lên tiếng:
Trà Đá Dịch Quán
“Không bán thì muốn cướp hả? Mặt dày quá rồi đó!”
Người phụ nữ mất mặt, cuối cùng đành trừng mắt tức giận nhìn hai cha con rồi dẫn con gái bỏ đi.
Tôi vừa tới thì thấy được cảnh tượng này, không khỏi cảm thán:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/doi-ba-cho-con/chuong-13-nam-nu-thu-thu-bat-than.html.]
“Quả nhiên là do Chu Chỉ dạy con quá tốt. Gặp chuyện biết xử lý bình tĩnh, đĩnh đạc, mạnh mẽ hơn tôi ngày xưa rất nhiều.”
Tôi cười khẽ, gọi:
“Tiểu Dụ.”
Cậu bé đáng yêu thấy tôi liền cẩn thận cầm cây kem trong tay đi đến, tự hào đưa cho tôi một cây.
“Vani, món mẹ thích nhất.”
Tôi hôn nhẹ lên má bé, nhưng lại bị bé né tránh.
Tiểu Dụ thở dài bất lực:
“Mẹ ơi, con lớn rồi, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Tôi: “…”
Tuy cha ruột của bé không phải là Chu Chỉ, nhưng tính cách thì giống hệt, thường xuyên thể hiện sự trưởng thành không hợp tuổi, nói ra toàn những câu khiến người lớn nghẹn họng.
Tôi l.i.ế.m vài miếng kem, tò mò hỏi Chu Chỉ:
“Sao nay Tiểu Dụ đột nhiên không cho em hôn nữa vậy?”
Chu Chỉ đẩy kính, nhìn tôi bằng ánh mắt an tâm:
“Hồi nãy em không có ở đây, Tiểu Dụ nói với anh là bé thích một bạn gái cùng lớp trong nhóm Sao ở mẫu giáo, sau này chỉ cho bạn ấy hôn thôi.”
“…”
Tôi nhìn thằng bé đang ngồi đung đưa chân trên ghế, dở khóc dở cười. Nó mới bốn tuổi mà?
“Tính cách nó… có phải trưởng thành sớm quá không?”
Chu Chỉ đẩy nhẹ gọng kính, ánh mắt điềm tĩnh:
“Yên tâm, bình thường.”
---