DIỄN VAI NGƯỜI ĐIÊN, TÔI TRỊ HÀNG XÓM GIẢ THANH CAO.

chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5AewPLDZTt

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cuối cùng dì Hà chịu không nổi, lén lút mò xuống mà áp tai vào cửa nhà tôi nghe ngóng hồi lâu.

 

Bạn tôi nhìn ra ngoài, thì thào nói: “Dì ở tầng 14 trông mặt khó coi lắm rồi đấy.”

 

Tôi bình thản nhấp ngụm cà phê: “Chứ sao nữa, con dâu dọn đồ bỏ đi. Một mình bà ta trông hai đứa nhỏ mệt đến phát rồ rồi, bình thường đắc tội nhiều người quá nên giờ cũng không xác định được tiếng ồn từ đâu, tất nhiên là phát hoảng chứ gì.”

 

“Nhưng giờ bà ấy đứng ở cửa rồi, chắc cũng đoán ra là do tụi mình làm?” Bạn tôi nhíu mày suy nghĩ.

 

“Cứ từ từ đã.” Giờ mới là lúc để bước sang giai đoạn tiếp theo.

 

Theo kế hoạch, tôi thuyết phục bạn thân dọn tạm phòng làm nội dung về nhà và đặt thẳng vào phòng khách. Cô ấy tuyển được một nhóm sinh viên trẻ có mơ ước theo đuổi diễn xuất, đang định quay series phim ngắn.

 

Cô bạn hoài nghi hỏi tôi: “Tranh Tranh, cậu gọi đám sinh viên đó tới là để giúp cãi nhau à? Thôi đi, mấy nhóc đó nhìn vậy thôi chứ còn non lắm… Sợ là không đỡ nổi mấy chiêu từ tầng trên đâu.”

 

Tôi ra hiệu im lặng rồi bắt đầu lựa người, mãi tôi mới tuyển được ba sinh viên trẻ có khí thế tràn đầy cùng tinh thần sôi sục.

 

Điều tôi ưng nhất là trong ánh mắt của từng người đều toát lên một vẻ... ngờ nghệch trong sáng, chưa bị cuộc đời mài mòn và càng không có chút ‘chai sạn vì nghề’... Tuyệt vời, quá hợp với vai luôn.

 

Tôi lật kịch bản và bắt đầu phân vai: “Tiểu Hồ, em sẽ vào vai một chàng trai to cao lực lưỡng nhưng hơi mất kiểm soát về cảm xúc. Kiểu người mới nói một câu đã có thể nổi điên ấy.”

 

Tiểu Hồ thân cao mét chín người đầy cơ bắp, nghe vậy thì tỏ vẻ bối rối: “Hả? Em tưởng mình được mời để đóng vai tổng tài bá đạo nên mới tới mà…”

 

Tôi nở một nụ cười đầy ẩn ý: “Em thấy chưa, đi sai hướng rồi đấy. Tổng tài bá đạo lỗi thời rồi, giờ người ta chuộng phong cách… 'giam lỏng bản năng'. Hiểu không?”

 

Tiểu Hồ nhìn tôi đầy hoang mang.

 

Tôi thở dài kiên nhẫn giải thích: “Tổng tài bá đạo thì có mấy cách diễn? Vòng tới vòng lui cũng chỉ có vài kiểu, còn nhìn sang Bộ luật Hình sự xem… Hơn 450 điều luật, em không thấy không gian sáng tạo bỗng mở toang ra à?”

 

Cậu ta như vỡ lẽ điều gì đó rồi bật cười nói: “Hiểu rồi hiểu rồi, cảm ơn đạo diễn Tranh!”

 

Tôi vung tay ra hiệu bắt đầu, Tiểu Hồ lập tức được phát phục trang và đạo cụ …Một chiếc áo ba lỗ sát nách cùng hai quả tạ đơn.

 

Mặc vào xong, dáng người cao lớn cơ bắp của cậu ta lập tức hiện rõ: vai rộng, tay thô, n.g.ự.c nở trông vừa thô vừa oai.

 

Tôi không quên dặn dò: “Từ hôm nay, tạ không rời tay. Nét mặt giữ cho nghiêm túc, hơi hầm hầm một chút và nhớ giữ vững tinh thần của nhân vật.”

 

“Người tiếp theo.” Tôi tiếp tục nói.

 

Người bước lên là một nam sinh viên tóc dài, phong thái đầy nghệ sĩ tên là Tiểu Đan.

 

“Vai của em là một… người yêu côn trùng cuồng nhiệt.” Tôi vỗ tay ra hiệu cho cô bạn thân lập tức đưa lên một hộp nhựa trong suốt.

 

“Đây là thú cưng của em.” Cô bạn thân đưa chiếc hộp cho cậu ta.

 

Tiểu Đan dụi mắt để nhìn kỹ, rồi nhăn mặt: “Nếu em nhìn không nhầm thì… trong đây là… Một con bướm đêm to tướng?”

 

Tôi nghiêm giọng: “Không phải bướm! Em phải tự ám thị cho mình rằng, đây là một sinh vật quý hiếm mà cả thế giới chỉ mình em tìm được. Nó là mạng sống và cũng là lý tưởng, tâm huyết cả đời của em hiểu chưa?”

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Tiểu Đan nhíu mày nhỏ giọng: “Nhưng thực ra nó…”

 

Tôi bình thản gật đầu: “Đúng, thực ra vẫn là con bướm thôi.”

 

“Rõ rồi.” Tiểu Đan gật đầu như giã tỏi.

 

Người cuối cùng là bạn trai đeo kính, trông thư sinh nho nhã là Tiểu Minh.

 

“Tiểu Minh này, vai của em hơi phức tạp. Tôi kỳ vọng rất nhiều ở em đấy.”

 

Cậu ta ngồi thẳng lưng, ánh mắt lấp lánh như thể sắp bước lên sân khấu lớn.

 

“Em là một sinh viên ưu tú, nhưng bị rối loạn đa nhân cách. Bình thường thì thân thiện và lịch sự, nhìn vào chẳng khác gì người vô hại. Nhưng cứ thấy trẻ con quậy phá là lập tức nổi m.á.u điên, trợn mắt co giật… Nước miếng nhễu nhão —”

 

“Khi lên cơn, lời thoại duy nhất là: ‘Ha ha ha… tôi muốn chơi với cậu.’”

 

Tiểu Minh nở nụ cười kỳ dị, tựa như vừa tìm được vai diễn mơ ước từ lâu: “Cuối cùng cũng được thử sức với một nhân vật có chiều sâu.”

 

Tôi vỗ tay dứt khoát:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/dien-vai-nguoi-dien-toi-tri-hang-xom-gia-thanh-cao/chuong-4.html.]

 

“Bắt đầu từ ngày mai, ba người sẽ dọn vào nhà tôi để ‘ngấm vai’. Bất kể tình huống gì xảy ra, tuyệt đối không được phá vỡ hình tượng nhân vật.”

 

“Tôi sẽ bất ngờ cử người đóng vai cư dân đến ‘kiểm tra’ từng người. Mỗi người đều phải sống với nhân vật của mình, thật sự sống… rõ chưa?”

 

Cả ba gật đầu như gà mổ thóc, khí thế bừng bừng quyết tâm "hiện thân" bằng mọi giá.

 

Khi thấy mọi thứ đã sẵn sàng, tôi đóng kịch bản lại và bình tĩnh tuyên bố: “OK. Giải tán.”

 

Lịch sự à?

 

Chuộng quy tắc à?

 

Yêu thích sự thanh tao à?

 

…Không sao.

 

Là một người trẻ có tinh thần lành mạnh— Phát điên, chính là sở trường của tôi.

 

7.

 

Sáng hôm sau.

 

Tôi vừa bước chân vào phim trường thì đã nhận được điện thoại từ ban quản lý. Bên trên phản ánh nhà tôi mấy hôm nay quá ồn ào, nghi ngờ có lắp thiết bị rung trần.

 

Tôi thản nhiên bật cười, mới dùng dàn loa ba ngày đã chịu không nổi rồi?

 

Tôi giả vờ ngạc nhiên hết sức: 

 

“Trời ơi sao lại thế được? Thiết bị rung trần là vi phạm pháp luật đấy chứ.”

 

“Nhưng mà anh cũng biết đấy, nhà tôi bị rò nước lại còn bị tầng trên đe dọa. Tôi là phụ nữ nên thực sự rất hoảng sợ, mấy hôm trước đã cho người thuê lại nhà với giá rẻ rồi.”

 

“Người thuê mới có làm gì quá thì... tôi cũng đâu can thiệp được.”

 

Ban quản lý tỏ ý thông cảm, bảo chỉ gọi cho đủ thủ tục mà thôi. Ít phút sau, tôi thấy dì Hà dẫn thằng cháu trai lớn hùng hổ kéo xuống tầng qua camera.

 

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt bà là ba người hoàn toàn xa lạ. Một anh chàng cơ bắp cuồn cuộn, mặt mày cau có… Một cậu đeo kính nhìn qua trông hiền lành, thư sinh… Và một thanh niên tóc dài đang co ro ở góc tường, mải mê chơi với... con bọ trong hộp nhựa.

 

Dì Hà khựng lại, khí thế tụt mất một nửa: “Cô gái chủ nhà này đâu rồi?”

 

Tiểu Hồ chẹp miệng rõ to: “Gái nào dì ơi, ở đây chỉ có tụi cháu là ba anh em sống chung thôi.”

 

“Không thể nào! Rõ ràng đây có một cô gái ở mà!” Dì Hà hoang mang nói.

 

Cậu ta cười khẩy rồi kéo tay áo lên, để lộ hình xăm rồng vàng mới dán sáng nay. Bắp tay căng cứng.

 

Thấy vậy bà ta liền biến sắc: “Cậu... cậu định làm gì đấy?”

 

Tiểu Hồ ngậm điếu thuốc chưa châm, lè nhè: “Ơ hay, câu đó phải là cháu hỏi lại dì mới đúng. Dì kéo nhau xuống tận nhà cháu là định làm gì đấy?”

 

Đúng lúc đó, thằng cháu của dì Hà chỉ tay vào con bướm đêm đang bay loạn trong phòng khách mà hét toáng lên: “Nhà bọn tỉnh lẻ này sao bẩn thế? Còn thả cả bướm trong nhà nữa!”

 

Đứa nhỏ vừa dứt lời, Tiểu Đan đã như phát điên mà lao ra khỏi góc phòng gào lên: “Không, cậu không được xúc phạm bảo bối của tôi! Nó là sinh vật quý hiếm, là báu vật của thế giới này! Phát hiện của tôi sẽ làm chấn động ngành côn trùng học toàn cầu.”

 

Thằng bé bị dọa sợ, giãy giụa quơ tay nhưng chẳng may đập trúng con bướm. Nó rơi xuống nằm bất động.

 

Tiểu Đan ngửa mặt rít lên, gương mặt vặn vẹo tru tréo điên loạn: “Không, các người đã giec bảo bối của tôi! Tôi sống làm gì nữa… Aaaaa.”

 

Thằng bé hoảng loạn ngã nhào xuống sàn, khóc rống lên.

 

Dì Hà hoảng loạn ôm cháu vào lòng: “Cái đó... rõ ràng là con bướm thôi mà? Các cậu dọa trẻ con như thế là tạo nghiệp đấy!”

 

Lúc này, Tiểu Minh là người duy nhất nhìn có vẻ bình thường bước ra ngăn Tiểu Đan lại. Sau đó, vội vã hòa giải: “Dì ơi, hai anh bạn của cháu không có ác ý đâu. Cháu bé không sao chứ? Để cháu đỡ nó dậy nhé.”

 

Thấy cuối cùng cũng có người trông bình thường, dì Hà dịu đi một chút: “Nhưng mấy đứa ở đây ồn ào quá rồi đấy. Hết giờ nghỉ trưa còn quậy phá thế này, không biết phép tắc là gì à?”

 

Đứa cháu nghe bà nội lên tiếng, thì lập tức mạnh miệng hơn. Nó lau nước mắt, rồi phun toẹt một bãi nước bọt lên người Tiểu Minh đang cúi người đỡ nó dậy: “Xì, tôi không cần mấy người giúp! Bà nội nói rồi, bọn tỉnh lẻ như mấy người chẳng có tí giáo dưỡng nào. Ai dính vào cũng xui xẻo!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận