CUỘC HÔN NHÂN VÀNG CŨNG ĐẾN LÚC TÀN

9

Bao năm qua dù gần như chẳng làm được gì ra hồn, nhưng anh ta đã học được cái dáng vẻ cao ngạo từ Triệu Ôn Thư.  

 

Giờ đây, sự thấp hèn và nịnh bợ trong lời nói khiến anh ta trông thật nực cười.  

 

Tôi chẳng buồn để ý:  

 

“Vậy thì liên quan gì đến chúng tôi?”  

 

Mấy chục năm trước, tôi thực sự rất bận tâm về sự tồn tại của Trần Thanh Thanh.  

 

Bà ấy như chiếc xương cá mắc trong hôn nhân của tôi và Triệu Ôn Thư.  

 

Không g.i.ế.c c.h.ế.t tôi, nhưng cũng không gỡ bỏ được.  

 

Nhưng giờ đây, ngay cả chồng và con trai, tôi cũng không cần nữa.  

 

Trần Thanh Thanh đi hay ở, qua lại với ai, cũng chẳng liên quan gì đến tôi nữa.  

 

Gương mặt Triệu Thành co giật, anh ta đau khổ đưa tay ôm đầu:  

 

“Ngày tháng tốt đẹp, sao lại thành ra thế này?”  

 

Triệu Ôn Thư đứng ngoài cửa, im lặng rất lâu.  

 

Dáng vẻ ông ta, vốn luôn thẳng tắp, giờ đầu hơi cúi, nhìn xuống đất.  

 

Hồi lâu, như thể gom đủ can đảm, ông ta mới rụt rè bước đến gần tôi.  

 

Lần đầu tiên, ông ta nói chuyện với tôi bằng giọng tử tế:  

 

“A Vân, tôi có thể… nói chuyện riêng với bà được không?”  

 

Tôi cau mày, trong lòng đầy phản cảm.  

 

50 năm hôn nhân, những gì cần nói, cũng đã nói hết rồi.  

 

Có lẽ nhận ra thái độ của tôi, ông ta vội vã bổ sung:  

 

“Chỉ lần này thôi, chỉ một lần này, sẽ không làm mất nhiều thời gian của bà.”  

 

Tôi quay mặt đi, cuối cùng vẫn chọn im lặng.  

 

Vãn Linh bước ra ngoài cửa, Triệu Thành lập tức chạy theo cô.  

 

Giọng anh ta đầy bất an:  

 

“Vãn Linh, em… em đợi anh, nghe anh nói đã.”  

 

Ra đến cửa, anh ta quay lại, vội vàng nói với Triệu Ôn Thư:  

 

“Bố, nhất định phải nói chuyện với mẹ cho tử tế.”  

 

Người từng không một lần níu giữ tôi trong mấy chục năm, giờ lại có vẻ xem trọng tôi như vậy.  

 

Tôi dọn dẹp bàn ăn.  

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận