CUỘC HÔN NHÂN VÀNG CŨNG ĐẾN LÚC TÀN
4
6
Khách hàng của quán ăn sáng ngày càng đông, con dâu dạy tôi làm thêm cả há cảo và hoành thánh.
Cô ấy còn bày thêm một cây sào bên cạnh quầy, treo lên vài món đồ thủ công nhỏ để bán.
Công việc làm ăn càng lúc càng tốt.
Bán rẻ lấy số lượng, tuy không lời nhiều, nhưng cũng đủ để tôi tự lo miếng ăn.
Quán ăn sáng mở lâu dần, tôi cũng trở nên quen mặt với cư dân trong khu.
Có vài thanh niên trẻ còn đùa gọi tôi là "bà cụ truyền cảm hứng nhất năm".
Tình cờ trong nhóm cư dân, có một người là quản lý ở viện dưỡng lão.
Anh ta than phiền rằng người nấu bữa sáng của viện vừa nghỉ đột ngột, không biết xoay xở thế nào trong vài ngày tới.
Ngay lập tức, có người trong nhóm @con dâu tôi, giới thiệu tôi nhận công việc này.
Quản lý viện dưỡng lão rất vui vẻ đồng ý.
Anh ta còn nói tôi có thể sử dụng bếp và dụng cụ nấu ăn của viện, bột mì cũng được cung cấp miễn phí.
Tôi liền nhận lời ngay.
Buổi tối, con dâu nấu một bàn ăn lớn, còn mở một chai rượu vang giảm giá ở siêu thị.
Cô rót hai ly, giống như bao lần trước đây.
Chỉ là trước đây, cô rót cho Triệu Ôn Thư và Triệu Thành.
Còn bây giờ, một ly để trước mặt cô, ly còn lại cô đẩy sang tôi.
Cô nâng ly lên: "Mẹ, muốn thử không?"
Cả đời này, tôi đã chứng kiến hai cha con họ uống rượu không biết bao nhiêu lần, nhưng bản thân chưa từng thử một giọt.
Nhìn ly rượu trước mặt, tôi có chút chần chừ: "Có say không? Sáng mai mẹ còn phải làm bánh bao cho viện dưỡng lão."
Con dâu bật cười: "Không đâu mẹ, rượu vang độ cồn thấp, huống chi chỉ một ly. Uống một chút, còn đẹp da đẹp dáng nữa đấy."
Tôi nghe mà ngại: "Mẹ tuổi này rồi, còn đẹp với chẳng dáng gì nữa."
Con dâu cười bảo: "Có sao đâu mẹ? Ngày mình rời đi, mẹ là người đã nói với con rằng: Con người chỉ cần chưa nằm xuống, chưa bị chôn vùi trong đất, thì làm gì cũng không bao giờ là muộn."
Trong lòng tôi bỗng nhiên ấm áp lạ kỳ.
Tựa như mặt nước c.h.ế.t lặng trong tôi suốt mấy chục năm qua, giờ đây, khi gần bảy mươi, bỗng nổi lên vài gợn sóng.