CUỘC HÔN NHÂN VÀNG CŨNG ĐẾN LÚC TÀN

8

Tôi khẽ nhếch môi, cười nhẹ:  

 

“Không cần đâu. Chịu đựng ông ngần ấy năm, Triệu Ôn Thư, từ giờ ông tự do rồi.”  

 

Từ xa, giọng nói của Vãn Linh đột ngột vang lên:  

 

“Anh cũng vậy, Triệu Thành.”  

 

Lời nói phẳng lặng, xa cách.  

 

Sắc mặt hai cha con họ lập tức đông cứng.  

 

Tôi ngẩng đầu, thấy Vãn Linh không biết từ lúc nào đã đứng cách tôi không xa.  

 

Lúc đó tôi mới nhớ ra, sáng nay cô đã nói sẽ đến khu vực này để bàn chuyện công việc, tiện thể ghé thăm tôi một chút.  

 

Đây là lần đầu tiên tôi đến viện dưỡng lão nấu ăn, cô không yên tâm, sợ tôi mệt.  

 

Cô bước tới, cầm lấy chiếc túi vải trên tay tôi.  

 

Vừa nói chuyện, cô vừa mỉm cười:  

 

“Mẹ xong việc rồi chứ? Con đã gọi xe cho mẹ, nhìn mẹ lên xe về con mới yên tâm.”  

 

Tôi vừa buồn cười vừa cảm động:  

 

“Đã nói là mẹ tự gọi được xe, con lo công việc của mình đi.”  

 

Hai chiếc xe công nghệ đỗ bên đường.  

 

Vãn Linh để tôi lên chiếc xe phía trước, cẩn thận dặn dò địa chỉ với tài xế, sau đó mới đóng cửa xe giúp tôi.  

 

Cô là người chu đáo và quan tâm nhất.  

 

Cô từng dành sự chu đáo này suốt mấy chục năm cho Triệu Thành.  

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận