CUỘC HÔN NHÂN VÀNG CŨNG ĐẾN LÚC TÀN
12
Nhưng những năm qua, số tiền anh ta tiêu nhiều hơn rất nhiều so với số ít ỏi kiếm được.
Hiện giờ, sau khi tòa án cân nhắc, ngay cả chiếc quần lót cũng thuộc về Vãn Linh.
Còn số tiền Triệu Ôn Thư tiêu xài cho Trần Thanh Thanh bấy lâu, một nửa là của tôi.
Ông ta vét sạch tiền tiết kiệm, bán hết những gì có thể bán, vẫn chưa trả hết khoản phải đưa tôi theo phán quyết.
Căn nhà duy nhất của chúng tôi cũng được tòa xử cho tôi.
Vài ngày sau khi có phán quyết, luật sư gọi điện.
Ông nói chỉ cần tôi ký một chữ, họ có thể lập tức yêu cầu Triệu Ôn Thư và Triệu Thành rời khỏi nhà.
Lúc đó, tôi và Vãn Linh đang dùng tiền phân chia tài sản để đi xem xe.
Thành phố Hải Thành vào xuân, những chồi non bắt đầu nhú trên cành cây.
Tôi và Vãn Linh đứng bên ngoài cửa hàng, chờ nhân viên mang xe tới để lái thử.
Nhìn những chồi xanh mơn mởn trên cành, tôi khẽ cảm thán:
“Mùa xuân năm nay, có vẻ đến sớm hơn thì phải.”
Vãn Linh đáp:
“Dạ, cỏ dường như cũng xanh hơn mọi năm.”
Vạn vật đ.â.m chồi, khắp nơi đều là sự sống mới.
Luật sư trong điện thoại hỏi tôi:
“Bà muốn đến ký ngay bây giờ không?”
Tôi ngẩn người hồi lâu, đáp:
“Thôi, không ký nữa.”
Xem như để lại cho họ chút thể diện cuối cùng.
Họ đã không còn một xu dính túi.
Quyền sở hữu căn nhà, dù sao cũng nằm trong tay tôi.
Vào cuối tháng Ba, viện dưỡng lão có cụ tổ chức sinh nhật, mời tôi đến tham gia.
Khi tới nơi, tôi nghe nói Trần Thanh Thanh đã qua đời.
Một nhóm cụ già bàn tán, kể với tôi:
“Ông chồng của bà đuổi bà ấy về đây rồi, chẳng còn đến thăm nữa. Bà ấy thấy mất mặt, trốn trong phòng không dám ra, ngày đêm khóc lóc. Đầu năm, bà ấy bị liệt toàn thân, người nổi đầy mẩn ngứa, kéo dài gần hai tháng. Hình như nửa đêm, bà ấy đau đớn vừa khóc vừa nôn, rồi bị nghẹn vì chất nôn mà qua đời.”
Nghe những lời đó, tôi không còn cảm thấy gì nhiều.
Cuối cùng vẫn thấy rằng, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi.
Đến tháng Năm, tôi và Vãn Linh đã chuẩn bị xong hành trình du lịch.