Cún Con Đưa Đến Tận Cửa Đuổi Không Đi

Phần 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi cậu ấy dọn đi, tôi đã đóng gói tất cả đồ đạc của cậu ấy, ngay cả cái khăn lông cũng không để lại!

Lát nữa tắm xong thì mặc gì?

Tôi tìm trong tủ lấy ra một chiếc khăn tắm sạch và một chiếc váy dài.

"Cậu tạm chấp nhận một đêm vậy— Ơ? !"

Tần Hạ đột nhiên kéo tôi vào phòng tắm, rồi đóng cửa lại.

Hơi nước mù mịt, cơ bắp săn chắc của cậu ấy ngay trước mắt.

Mặt tôi đỏ bừng, quay mặt đi không dám nhìn.

"Tần Hạ, đừng đùa nữa, đùa nữa thì cậu về đi!"

Cậu ấy mặc kệ, nắm lấy cổ tay tôi, ép vào tường, được voi đòi tiên, áp sát lại gần.

"Chị, bên ngoài mưa rất to, em lái xe về rất nguy hiểm, chị đã đồng ý cho em ở lại, không thể đổi ý được đâu."

Cậu ấy cố ý!

Áp sát quá gần!

Tôi cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cậu ấy.

Nhịp tim rối loạn, nói năng cũng trở nên lắp bắp.

"Tần, Tần Hạ, cậu quấn khăn tắm vào trước đã, có gì từ từ nói—"

Cậu ấy không nói gì, nắm lấy tay tôi, vuốt theo cơ bụng xuống dưới.

Tôi vừa định mở miệng, thì bị cậu ấy cúi người ngăn lại.

Nụ hôn nóng bỏng như muốn cướp đi hơi thở của tôi.

Tôi mất tỉnh táo, đôi chân mềm nhũn.

Tần Hạ kịp thời ôm lấy eo tôi.

"Chị rõ ràng thích em, vậy mà còn muốn đuổi em đi, thật biết bắt nạt em. Tối nay gọi tên em đi, nói nhiều lần là thích em, được không?"

11

Trong sáu năm qua, Tần Hạ đã chăm sóc bản thân rất tốt.

Chiều cao một mét tám ba, cơ bắp hoàn hảo cùng với năng lượng vô tận.

Tôi đành phải cầu xin.

"Ba giờ rồi, để tôi ngủ đi, tôi mệt lắm rồi."

Giọng Tần Hạ khàn đặc, kiên định hỏi:

"Chị có thích em không?"

". . . Thích, thích."

"Đừng chia tay, được không?"

Tôi vẫn còn chút lý trí, nhắm mắt giả chết, từ chối trả lời.

Hơi thở của hai người đã rối loạn từ lâu, nhưng nhịp điệu của Tần Hạ vẫn ổn định.

Cậu ấy chậm rãi vén những sợi tóc ướt mồ hôi trên trán tôi, đầu ngón tay vuốt ve đôi mắt và lông mày của tôi.

Dao cùn cắt thịt, chi bằng nhanh chóng giải quyết cho xong. Người khôn không chịu thiệt trước mắt.

Tôi mở miệng mang theo tiếng khóc nghẹn ngào:

"Không chia, không chia, không chia tay được chưa?"

Trong bóng tối, Tần Hạ bật cười khẽ, đầy vẻ đắc ý sau khi đạt được mục đích.

"Được, em mãi mãi thuộc về chị."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cun-con-dua-den-tan-cua-duoi-khong-di/phan-7.html.]

Nói xong, cậu ấy nâng mặt tôi lên hôn, đưa tôi vào cõi mê.

. . .

Sáng sớm hôm sau, Tần Hạ nấu canh lê, giúp tôi làm dịu cổ họng.

Tôi liếc nhìn cậu ấy đầy khó chịu, giục cậu ấy mau đi đi.

Tần Hạ sau khi được thỏa mãn, tâm trạng đặc biệt tốt.

Cậu ấy giơ tay nhìn đồng hồ, dịu dàng nói:

"Còn kịp giờ, để em đưa chị đi làm trước."

Tôi vội vàng từ chối, lên tiếng với giọng khàn đặc:

"Tôi đi tàu điện ngầm, nhanh hơn cậu lái xe. Nếu đi trễ, khiến cha cậu nghi ngờ, tôi càng thêm rắc rối."

Ánh mắt Tần Hạ tối lại, bất đắc dĩ lắc đầu.

"Tối nay cùng ăn cơm nhé."

Tôi thuận miệng qua loa.

"Để xem đã."

Sau khi cậu ấy rời đi, tôi đeo túi lên vai rồi vội vã đi bắt tàu điện ngầm.

Giờ cao điểm đi làm, người chen chúc.

Tôi dựa vào vị trí gần cửa, đeo tai nghe, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tần Hạ vì còn trẻ, cộng thêm có một số phương diện rất hợp nhau, nhất thời bốc đồng không nỡ chia tay, điều đó rất bình thường.

Nhưng con người không thể chỉ sống trong ham muốn, cuối cùng phải mở mắt nhìn sự thực.

Đợi cậu ấy tốt nghiệp, sẽ tiếp quản công ty của cha, gặp được những cô gái có gia thế và học thức môn đăng hộ đối hơn.

Cậu ấy nói sẽ đợi tôi, nhưng tôi không dám tin.

Trên thế giới này, điều duy nhất tôi dám dựa vào, chỉ có chính bản thân mình.

12

Sau khi kết thúc ngày làm việc cuối cùng, cha của Tần Hạ tìm tôi, hẹn tôi ăn cơm ở nhà hàng.

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Trong lòng tôi chợt lóe lên vô số ý nghĩ.

Có phải Tần Hạ đã nói với cha cậu ấy về chuyện của chúng tôi?

Nếu cha cậu ấy chất vấn tôi, tại sao lại ngủ với con trai ông ấy, tôi nên biện hộ thế nào?

Tôi vắt óc suy nghĩ suốt cả quãng đường, đến khi tới cửa nhà hàng, vẫn không có manh mối nào.

Tôi quyết định liều một phen, thú thật mọi chuyện.

Dù sao cha cậu ấy cũng là ân nhân tài trợ cho tôi đi học, tôi không thể nói dối.

Trong phòng riêng rộng lớn, chỉ có một mình cha của Tần Hạ. Tôi vừa bước vào đã xin lỗi ông ấy.

"Chú Tần, xem ra chú đã biết tất cả rồi, cháu xin lỗi—"

"Biết cái gì?"

Cha của Tần Hạ mù mịt, trông có vẻ hoàn toàn không biết gì.

Tôi cũng bối rối.

Thấy tôi đứng im, ông ấy vẫy tay.

"Nhanh lại đây ngồi đi, chú có việc muốn nhờ cháu giúp."

Tôi vội vàng nuốt lại lời thú tội.

Cha cậu ấy với vẻ mặt bối rối, ngượng ngùng nói:

"Tiểu Tịch, cháu cũng biết đấy, mấy năm nay mối quan hệ giữa chú và Tiểu Hạ đã trở nên xa cách. Chú đã tìm được vài cô gái có gia thế phù hợp, muốn sắp xếp đối tượng cho nó, nhưng lại không chắc về sở thích của nó. Cháu ở cùng nó nhiều thời gian, cháu giúp chú nhìn xem, cô nào là kiểu mà nó thích."

Bạn cần đăng nhập để bình luận