Tôi quay đầu nhìn về phía Tần Hạ—
Cậu ấy vừa không đề phòng, bị tôi đẩy một cái, ngã xuống khỏi giường, ngồi thất thần dưới đất, mắt ướt át, trên môi còn rỉ máu, khiến tôi trong lòng rất không dễ chịu.
"Cậu ấy. . . cậu ấy. . ."
Tần Hạ thấy dáng vẻ lúng túng của tôi, đứng dậy, định lấy điện thoại từ tay tôi.
"Để em nói đi."
Tôi vội bịt miệng cậu ấy lại.
Nửa đêm thế này, nếu để tổng giám đốc Tần biết con trai ông ấy ở đây với tôi, tôi giải thích thế nào đây?
Đầu dây bên kia, cha của Tần Hạ ngờ vực hỏi:
"Tiểu Hạ có ở bên cháu không? Hình nhưu chú nghe thấy giọng nó."
Tôi vội nói:
"Chú nghe nhầm rồi! Vừa rồi là tiếng người nói trên tivi. Ừm, có lẽ là điện thoại Tần Hạ hết pin thôi, đã lớn thế rồi, sẽ không chạy lung tung đâu. Chú đừng lo, cháu sẽ gọi điện xem sao, liên lạc được với cậu ấy, cháu sẽ lập tức báo cho chú biết!"
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
". . . Được rồi, vậy phiền cháu nhé, sáng mai có cuộc họp hội đồng quản trị, Tiểu Hạ phải tham dự, cháu liên lạc được với nó, nhắn nó nhất định không được đến muộn."
Sau khi cúp điện thoại, căn phòng lại chìm vào im lặng.
Tôi nhẹ nhàng hỏi cậu ấy:
"Tần Hạ, tại sao cậu tắt máy?"
"Vì phiền, họp không xong, gặp mãi không hết người."
Giọng cậu ấy rất nhỏ, không nghe ra vui buồn.
Nhớ đến lúc trước cậu ấy nhắn tin nũng nịu với tôi, nói cậu ấy bận quá, rất nhớ tôi. Có lẽ thật sự là mệt mỏi rồi. Nếu không cũng không đội mưa to, liều lĩnh đến gặp tôi giữa đêm khuya.
"Tần Hạ, về đi, đừng để cha cậu lo lắng."
Giọng điệu Tần Hạ lạnh nhạt:
"Yên tâm đi, ông ấy sẽ không lo cho tôi đâu, đi một hơi sáu năm, không hỏi han tôi lấy một câu."
Mối quan hệ cha con họ, tôi không tiện nói nhiều, chỉ có thể khuyên nhủ.
"Bây giờ không phải đã quay về rồi sao? Cha cậu cũng muốn bù đắp cho cậu—"
Tần Hạ đột nhiên quay đầu nhìn tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cun-con-dua-den-tan-cua-duoi-khong-di/phan-5.html.]
"Chị ơi, em về rồi, chị sẽ đi phải không?"
Tôi há miệng, không biết giải thích thế nào.
Chuyện ra nước ngoài còn chưa kịp nói với cậu ấy, tình hình đã mất kiểm soát thành thế này. Nếu tôi không chào mà đi, khiến cậu ấy không liên lạc được nữa thì e rằng Tần Hạ thật sự như Trì Hạ đã nói, hoàn toàn phát điên mất.
Tôi suy nghĩ một lúc, chậm rãi lên tiếng:
"Tần Hạ, chuyện chúng ta chia tay không liên quan đến người khác. Cậu chỉ là quay về thế giới của mình, đã dễ dàng kéo giãn khoảng cách giữa chúng ta. Dù tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể vượt qua ngưỡng cửa đó. Nếu cậu cứ một mực chiều theo, cuối cùng sẽ mệt mỏi, sẽ cãi vã, chi bằng chia tay sớm."
Tần Hạ khẽ cười một tiếng.
"Chị ơi, đây là lý do của chị sao?"
Tôi gật đầu, định tiếp tục khuyên cậu ấy.
Giây tiếp theo, tôi nghe Tần Hạ nói:
"Không đủ thuyết phục, những lý lẽ như vậy không thể làm lý do chia tay được. Người chiều theo là chị, là chị chăm sóc em sáu năm. Vì em, từ bỏ nguyện vọng một, ở lại thành phố này học đại học. Lại vì em từ bỏ thi cao học. Nếu vì em trở về nhà họ Tần mà mất đi chị, em thà rằng cha tôi cả đời không quay về."
9
Tôi lập tức khựng lại.
Không ngờ, cậu ấy đều biết cả.
Khi xưa lúc tôi đón Tần Hạ về đang sắp thi đại học. Học hành nặng nề vốn đã khiến người ta mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần. Cộng thêm thời điểm đó tôi không hiểu Tần Hạ, nói chuyện với cậu ấy đều rất thận trọng, đối xử với cậu ấy như con trai của ân nhân.
Cậu Tần từ biệt thự lớn chuyển vào nhà trọ. Tôi sợ cậu ấy có sự chênh lệch quá lớn, nghĩ không thông nên dọn dẹp căn nhà bé tí này sạch sẽ gọn gàng, còn để lại phòng ngủ duy nhất cho cậu ấy.
Ai ngờ, Tần Hạ nhìn quanh rồi cầm chiếc chiếu ở góc tường trải xuống sàn nhà phòng khách.
"Em ngủ ở đây là được."
Khả năng thích nghi của cậu ấy khiến tôi ngạc nhiên.
Tôi nói với cậu ấy sẽ xem cậu như em trai mà chăm sóc, không để cậu chịu khổ.
Sau khi thi đại học xong, tôi bàn bạc với giáo viên chủ nhiệm về chuyện điền nguyện vọng.
Nguyện vọng một quá xa trường học mà Tần Hạ đang học. Hơn nữa chuyên ngành tôi chọn, nguyện vọng hai cũng tốt hơn. Hai trường không chênh lệch nhiều, tôi dứt khoát ở lại thành phố này.
Bốn năm đại học, tôi vẫn học hành quần quật. Ngoài đi học thì đi làm thêm kiếm tiền. Không có sự hỗ trợ từ nhà họ Tần, tôi phải tự nâng đỡ bản thân. Không chỉ đơn thuần là để chăm sóc Tần Hạ.
Về sau, dù tôi về nhà muộn thế nào, trong nhà luôn có đồ ăn cậu ấy làm sẵn, nước tắm cậu ấy đun nóng. Cậu ấy là một cậu em trai khiến người ta rất yên tâm.
Tôi thậm chí nghĩ, nếu cha cậu ấy không quay lại, tôi có thể luôn xem Tần Hạ như người thân, cứ sống cùng nhau như vậy cũng không tồi.
Lúc đó có một công ty tôi làm thêm thấy được năng lực của tôi, chưa tốt nghiệp đã offer cho tôi. Lương khá cao, tương ứng cường độ làm việc cũng rất lớn. Tôi cân nhắc lâu, từ bỏ thi cao học.