Cún Con Đưa Đến Tận Cửa Đuổi Không Đi
Phần 1
1
Sau khi cha của Tần Hạ trở về nước, ông ấy đã âm thầm cho tôi một ngàn vạn như một phần thưởng vì tôi đã chăm sóc Tần Hạ trong sáu năm. Không lấy thì phí.
Ngày thứ hai sau khi nhận tiền, tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc. Giám đốc thấy tôi quyết tâm như vậy, cho tôi bàn giao công việc và nghỉ vào cuối tháng. Tôi vui vẻ đồng ý.
Về nhà tôi lập tức đăng ký xin học bổng của một trường Đại học ở nước ngoài.
Khi tan làm, điện thoại của tôi hiện lên tin nhắn từ Tần Hạ.
[Chị ơi, dạo này bận quá, không gặp nhau được, nhớ chị quá.
[Tối cũng không được ôm chị ngủ, thật khó chịu. ]
[Còn chị, có nhớ em không? ]
Đầu ngón tay tôi dừng lại, suy nghĩ nên trả lời thế nào.
Nói không nhớ, thì đó là giả dối.
Trước đây tôi luôn chê cậu ấy hay dính người, ngay cả khi ngủ cũng phải ôm tôi vào lòng, tư thế chiếm hữu trọn vẹn. Bây giờ chiếc giường lớn chỉ có mình tôi lật qua lật lại, tôi lại mất ngủ mấy đêm liền, luôn cảm thấy trong nhà thiếu một người, quạnh quẽ lắm.
Tôi giải thích sự trống trải này là do "chưa quen".
Mỗi khi tâm trạng không ổn định, tôi lại nhìn vào số dư tám chữ số trong tài khoản ngân hàng, bỗng nhiên cảm thấy, tôi cũng không nhớ cậu ấy lắm nữa. Vì vậy, tôi trả lời một cách né tránh.
[Cậu Tần bận rộn như vậy, đừng nhớ tôi nữa, tôi cũng có nhiều việc phải làm lắm. ]
Sau một lúc lâu, Tần Hạ chậm rãi gõ ra một dấu hỏi.
[? ]
[Chị gọi em là gì vậy? ]
[Đây là cách chơi mới à? Thật kích thích. ]
Tôi: . . .
2
Tôi không trả lời Tần Hạ nữa. Dù đen hay trắng, cậu ấy đều nói thành vàng. Không thể trò chuyện tiếp.
Tôi tiện tay đặt cậu ấy vào chế độ không làm phiền. Cậu ấy lại gọi cho tôi mấy cuộc điện thoại. Tôi đều không nghe.
Trong quán ăn nhỏ, Trì Hạ biết tôi sắp đi nước ngoài, vẻ mặt sửng sốt.
"Cậu đi rồi thì Tần Hạ biết làm sao?"
Tôi bực bội nói:
"Người ta về thừa kế gia nghiệp, chúng ta chỉ là những kẻ làm công ăn lương đừng có thương hại tổng giám đốc nữa được không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cun-con-dua-den-tan-cua-duoi-khong-di/phan-1.html.]
Trì Hạ gật đầu.
"Có lý, Đại học còn chưa tốt nghiệp đã phải về làm tổng giám đốc, số phận thật tốt mà! Nhân tiện, chuyện cậu đi nước ngoài, Tần Hạ có biết không?"
Tôi sững người hai giây, khẽ nói:
"Cậu ấy không cần biết."
Trì Hạ là bạn cùng phòng đại học của tôi. Chuyện giữa tôi và Tần Hạ, cô ấy biết hết.
Tôi dừng lại một chút, rồi bổ sung:
"Nếu cậu ấy hỏi cậu, cậu phải giữ bí mật giúp tớ đấy."
"Giữ bí mật không thành vấn đề, nhưng mà Ôn Tịch, nếu cậu đột nhiên biến mất, Tần Hạ không tìm thấy cậu, có thể sẽ phát điên đấy."
Đuôi mày tôi run lên:
"Không đến mức đó chứ, cậu ấy đã về sống trong biệt thự lớn rồi, còn tìm tớ làm gì?"
Trì Hạ đập bàn:
"Cậu là mối tình đầu của cậu ấy mà! Ánh trăng sáng đột nhiên chia tay rồi đoạn tuyệt luôn, cậu ấy làm sao không phát điên được? Hơn nữa, theo quan sát của tớ, vẻ ngoan ngoãn của cậu ấy trước mặt cậu, rất có thể là giả vờ."
"Hay là cậu nên nói chuyện rõ ràng với cậu ấy đi."
Bị cô ấy nói vậy, tôi cũng bắt đầu bất an.
Con người Tần Hạ này, trên người luôn có một cảm giác xa cách nhàn nhạt, thích một mình một ngựa, hầu như không có bạn bè. Nhưng mỗi lần tôi dẫn cậu ấy đi gặp Trì Hạ, cậu ấy đều lịch sự chào hỏi, đi mua sắm với hai đứa con gái chúng tôi, cũng không hề than vãn gì.
Trì Hạ đánh giá cậu ấy: Có vẻ dễ nói chuyện, nhưng thực ra rất khó nắm bắt.
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Thật là một câu nói chính xác.
Nhớ năm tôi đón Tần Hạ về, cậu ấy vừa vào lớp 10. Trong trường có nhiều nữ sinh thích cậu ấy, còn từng bị giáo viên gọi điện mắng vốn phụ huynh vì chuyện nhận thư tình. Tôi với tư cách là một người chị đã dạy dỗ cậu ấy học hành cho tốt, cố gắng đừng yêu đương sớm. Nếu thực sự động lòng, thì cũng phải tôn trọng bạn nữ ấy, không được bắt nạt người ta.
Tôi nói đến khô cả miệng. Tần Hạ chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn tôi. Cuối cùng khẽ cười, nói—
"Em nghe lời chị hết."
Ai ngờ được, đồ ngốc lại chính là tôi.
Cái đêm cậu ấy khiến tôi xúc động ấy, mọi hành động đều thể hiện kết quả của sự dạy dỗ của tôi.
"Em có thể hôn chị không? Chị muốn ở trên không? Không sao, em đều nghe theo chị cả."
Cậu ấy thực sự nói được làm được, mọi việc đều nghe theo tôi. Chúng tôi hầu như không có cơ hội cãi nhau. Cảm giác được yêu chiều, luôn làm người ta mê đắm. Nhưng những thứ vốn không thuộc về mình, nếu tôi đắm chìm trong đó, chỉ là tự chuốc khổ.
Tôi vẫy tay, ra vẻ không quan tâm và cụng ly với Trì Hạ.
"Mặc kệ cậu ấy, có khi người ta sớm muốn rời đi rồi. Ở chung nhà thuê với tớ, giặt quần áo nấu cơm cho tớ, với việc quay về làm cậu ấm của tập đoàn Tần thị, kẻ ngốc cũng chọn cái thứ hai."