Cún Con Đưa Đến Tận Cửa Đuổi Không Đi

Phần 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Thôi, đừng giận nữa, thời gian vừa rồi quá bận, không có thời gian bên cạnh chị, là lỗi của em. Hôm trước em mới mua một sợi dây chuyền, rất hợp với chị. Để em giúp chị đeo nhé?"

Cậu ấy như ảo thuật, lấy từ trong túi ra một sợi dây chuyền, vén mái tóc dài của tôi lên, cúi đầu nghiên cứu móc khóa.

Mệt cho tôi nói nãy giờ, cậu ấy vẫn coi như tôi bị cậu ấy lạnh nhạt nên đang giận dỗi với cậu ấy.

Tôi đẩy cậu ấy ra, nghiêm túc nói:

"Tần Hạ, chúng ta đã chia tay rồi. Món quà quý giá thế này, tôi không thể nhận."

Sợ cậu ấy lại giả vờ không hiểu, h ai chữ chia tay, tôi cố tình nhấn rất mạnh.

Tần Hạ khựng người lại, chậm rãi ngước mắt lên, nụ cười trong đáy mắt đã tắt ngấm.

"Chia, tay? Nếu em không đồng ý thì sao?"

7

"Tần Hạ, cậu đồng ý hay không, đã không còn quan trọng nữa. Chẳng qua chỉ là chia tay thôi, không cần phải làm quá khó coi. Sau này chúng ta đều sẽ có người yêu mới—"

Tần Hạ tiện tay ném sợi dây chuyền lên tủ đầu giường. Âm thanh không lớn nhưng cũng khiến tôi giật mình.

Cậu ấy đứng dậy, lặng lẽ không nói gì cúi đầu nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bỗng cảm thấy lưng nổi da gà.

Cậu ấy giận rồi sao? Nhưng mà, cậu ấy đã có cô Thẩm của cậu ấy rồi, đứng đây tức giận với tôi cái gì chứ?

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Đằng nào cũng trở mặt rồi, tôi không khỏi thầm tức giận, lạnh lùng định đi mở cửa đuổi người.

Ai ngờ, Tần Hạ bước chân dài, thân hình cao lớn chắn trước mặt tôi.

Bị cậu ấy chặn ở góc tường, cảm giác áp bức quá mạnh mẽ, tôi không kiềm chế được mà hơi hoảng.

Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn cậu ấy.

"Làm gì vậy? Cậu còn định động tay chân nữa à?"

Tần Hạ cúi đầu, nhắm rồi mở mắt. Khi ngẩng đầu lên, bên môi mang theo nụ cười nhạt, bình tĩnh mà điên cuồng.

"Chị ơi, sao chị có thể dễ dàng nói ra hai chữ tàn nhẫn như vậy? Có phải vì gần đây em không đến, chị giận rồi phải không? Phải làm thế nào chị mới hết giận? Đánh em? Mắng em? Hay là muốn em quỳ xuống cầu xin chị?"

Tôi sốc đến nỗi không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên chúng tôi cãi nhau, tôi không ngờ cậu ấy lại làm những chuyện cực đoan như vậy, càng không ngờ Tần Hạ lại thực sự quỳ gối xuống. Hai tay cậu ấy chống lên tường, nhốt tôi trong một khoảng không gian nhỏ hẹp, ngẩng mặt lên, nắm lấy tay tôi, hung hăng tát mạnh vào mặt mình một cái. Gò má trắng trẻo của cậu ấy lập tức hiện lên vết tay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cun-con-dua-den-tan-cua-duoi-khong-di/phan-4.html.]

Cậu ấy quay mặt lại, đuôi mắt đỏ hoe, vẫn cười nói:

"Trách em khi chị nhắc đến Thẩm Vi Vi, em lại chẳng để tâm, em thật đáng chết. Chị ơi, không có người yêu mới đâu. Em chỉ có mình chị, nếu chị không tin, có thể nhốt em ở nhà. Không, hay là kết hôn đi, sau khi kết hôn tất cả những gì thuộc về em đều là của chị."

Cậu ấy nói một câu, tim tôi lại chìm xuống thêm một phần. Rõ ràng là dáng vẻ ngước nhìn nhưng người sợ hãi lại là tôi.

Tôi hốt hoảng chạy bừa, chỉ muốn nhanh chóng rời đi. Nhưng động tác của Tần Hạ cực nhanh. Một tay kéo tôi quay lại, đè xuống giường.

Tôi tức giận vì xấu hổ, co đầu gối đá cậu ấy. Ngược lại bị cậu ấy kẹp chặt hai chân.

Nhà trọ cách âm không tốt, tôi không dám hét lớn, chỉ có thể hạ giọng, tức giận mắng.

"Tần Hạ, buông ra! Cậu không hiểu tiếng người à? Bảo cậu buông ra ngay—"

Nhưng cậu ấy hoàn toàn không cho tôi cơ hội phản bác, điên cuồng hôn tôi.

Tần Hạ quá rõ cách làm tôi mất đi lý trí. Những ngón tay thon dài lưu luyến bên eo, một đường đi xuống, chiếc váy ngủ mềm mại bị cậu ấy ném lên gối. Nụ hôn kín kẽ không chừa kẽ hở, khiến đôi chân tôi mềm nhũn.

Tôi không hiểu nổi tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy. Cảm giác bất lực sâu sắc đánh tan phòng tuyến của tôi.

Tôi khóc gọi cậu ấy:

"Tần Hạ, cậu đừng thế này, tôi sợ—"

Cảm giác nghẹt thở cuối cùng cũng dừng lại.

Cậu ấy chống hai tay bên gối, đầu cúi thấp.

Bên ngoài gió thổi ầm ầm, trên n.g.ự.c tôi rơi xuống từng giọt từng giọt nước ấm áp.

Tần Hạ khóc.

8

Đây là lần đầu tiên Tần Hạ để lộ một mặt yếu đuối của mình trước mặt tôi. Dù lúc trước gia đình cậu ấy phá sản, cậu ấy từ trên mây rơi xuống vẫn bình tĩnh không gợn sóng, thản nhiên chấp nhận biến cố, cũng không nhắc đến cha mình. Như thể cậu ấy vốn nên ở cùng tôi trong căn phòng chật hẹp này, trải qua sáu mùa xuân hạ thu đông.

Đột nhiên, một hồi chuông chói tai vang lên phá vỡ bầu không khí ngưng đọng này. Tôi đẩy cậu ấy ra, đi tìm điện thoại.

Người gọi đến là cha của Tần Hạ.

"Tiểu Tịch, trễ vậy vẫn quấy rầy cháu, thật ngại quá."

Tôi vội điều chỉnh trạng thái.

"Không sao đâu chú, có chuyện gì gấp sao?"

"À, chú muốn hỏi cháu, Tiểu Hạ có liên lạc với cháu không? Quản gia nói nó lái xe ra ngoài từ chiều, đến giờ vẫn chưa về, chú gọi điện nó tắt máy rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận