Cún Con Đưa Đến Tận Cửa Đuổi Không Đi

Phần 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4q2Kh8mM1p

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trì Hạ thở dài một hơi.

"Haiz, tớ lo cho cậu đấy, hẹn hò với một cậu em trai đẳng cấp như vậy, sau này còn có thể nhìn nổi ai nữa."

Tôi thuận theo lời cô ấy, cười toe toét đùa:

"Khi tớ đến nước ngoài, hôn mấy cái miệng Tây, ai còn nhớ cậu ấy trông như thế nào nữa?"

Kết quả, mấy lời giỡn chơi này nói hơi sớm rồi. Khi tôi đến dự một sự kiện thương mại với tư cách là người của công ty, nhìn thấy Tần Hạ đứng giữa đám người với vẻ được các ngôi sao bao quanh. Tôi ngẩn người.

3

Tại buổi tiệc rượu, Tần Hạ mặc bộ vest đen may đo vừa vặn, dáng người cao thẳng, càng làm tôn lên vẻ lạnh lùng quý phái của cậu ấy. Trông đẹp gấp trăm lần bộ đồ tôi mua cho cậu ấy ở trung tâm thương mại. Mấy năm nay theo tôi, thật là thiệt thòi cho cậu ấy.

Kể từ khi tôi đặt Tần Hạ vào chế độ không làm phiền, bỏ lỡ vài cuộc gọi của cậu ấy, cậu ấy cũng không làm phiền tôi nữa. Tin nhắn cuối cùng trên điện thoại, vẫn là tin nhắn chúc ngủ ngon cậu ấy gửi lúc hai giờ sáng hôm kia. Tôi cũng không trả lời. Nghĩ rằng thời gian lâu, mối quan hệ tự nhiên sẽ nhạt đi. Đợi khi tôi ra nước ngoài, càng không cần thiết phải liên lạc nữa.

Không ngờ lại gặp nhau nhanh như vậy. Và cha cậu ấy cũng ở đó.

Xung quanh toàn là những ông lớn có tiếng trong giới kinh doanh. Nhìn là biết cha cậu ấy dẫn cậu ấy đến để tiếp xúc tạo mối quan hệ.

Tôi đắn đo có nên tiến lên chào hỏi không, lại sợ Tần Hạ gặp tôi, làm ra những cử chỉ thân mật, hoặc nói những lời gây hiểu lầm. Vậy thì rất khó xử.

Nhưng bỏ qua chuyện riêng tư giữa tôi và Tần Hạ, ân tình của cha cậu ấy tài trợ cho tôi vào Đại học vẫn luôn còn đó. Gặp mặt mà không chào chú một tiếng thì đúng là quá vong ơn bội nghĩa.

Tôi nghĩ đợi khi ít người hơn rồi mới qua đó. Kết quả đi một vòng quay lại, phát hiện bên cạnh Tần Hạ có thêm một cô gái thân hình quyến rũ dung mạo xinh đẹp.

Hai người không biết nói về chuyện gì, cô gái vịn cánh tay cậu ấy, che miệng cười duyên, nghiêng mặt xinh đẹp rạng rỡ. Còn Tần Hạ, thu lại cái vẻ người lạ miễn vào đó, kiên nhẫn lắng nghe đối phương nói không ngừng, trên gương mặt từ đầu đến cuối đều mang nụ cười nhẹ.

Trùng hợp là, cô gái đó tôi cũng biết. Chính là tiểu thư nhà họ Thẩm có quan hệ sâu sắc với nhà họ Tần. Lần này nhà họ Tần trở mình được, không thể thiếu sự giúp đỡ của nhà họ Thẩm.

Tôi đứng từ xa, nhìn một lúc lâu, đột nhiên nhớ lại lời nói lần trước khi ăn cơm với Trì Hạ, không khỏi tự giễu cười.

Đâu có mối tình đầu nào khó quên?

Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!

Cùng lắm là do người sau không bằng người trước, mới khiến người ta nhớ mãi không quên. Bây giờ là thiếu gia nhà giàu ghép đôi với tiểu thư nhà giàu. Đúng là đẹp đôi, còn có chuyện gì liên quan đến tôi nữa. Thật là tự làm quá, lo lắng vô cớ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cun-con-dua-den-tan-cua-duoi-khong-di/phan-2.html.]

Tôi thu hồi ánh mắt.

Uống hết ly rượu vang trong tay, không ngoảnh đầu lại rời đi. Chút phân vân trong lòng, cũng theo đó hoàn toàn buông bỏ.

Tần Hạ với tư cách là người yêu cũ của tôi, cậu ấy rất tốt. Nhưng tôi cũng rất tốt. Sáu năm này chẳng qua chỉ là một sự tình cờ, quên đi là được.

Cậu ấy cuối cùng sẽ trở về với vòng tròn thuộc về mình. Và tôi cũng sẽ bắt đầu cuộc sống mới của mình. Người và chuyện trong quá khứ, không cần phải nhớ nhung.

4

Tôi đã chốt được ngày đặt vé máy bay Giờ đang ở nhà thu dọn hành lý.

Căn nhà sắp hết hạn, có những thứ không tiện mang đi, tôi đều đăng bán đồ cũ.

Trì Hạ biết chuyện, khen tôi thật có ý thức về cuộc sống. Giàu có như vậy mà vẫn còn nhớ đến mấy món đồ lặt vặt này.

Đương nhiên rồi. Nên tiết kiệm thì tiết kiệm, nên tiêu thì tiêu. Đó là tôn chỉ nhất quán của tôi. Ai biết được sau này có lúc nào cần tiền gấp không?

Tôi ngồi xếp bằng trên sàn, tạo từng liên kết một. Đến khi tất cả bận rộn xong xuôi, bên ngoài đột nhiên nổi gió mạnh, mưa to.

Tôi tắm rửa, thay bộ chăn ga gối mới, nằm trong chăn ấm áp thoải mái, toàn thân thư giãn, lại nghĩ đến số dư trong thẻ, và cuộc sống mới sau khi đi nước ngoài, vui vẻ đi vào giấc ngủ.

Nửa đêm, đang ngủ say, bỗng nhiên cảm thấy eo mình thắt lại, thân thể rơi vào một vòng tay ấm áp.

Hơi thở quen thuộc phả vào tai—

"Chị có nhớ em không?"

Tôi giật mình tỉnh giấc.

"Tần Hạ? ! Cậu điên rồi à? Nửa đêm đến đây làm gì?"

Tôi vừa định đứng dậy bật đèn, Tần Hạ dùng sức, kéo tôi chặt vào lòng. Một tay giữ cằm tôi, cúi người hôn lên.

Cậu ấy hôn lúc sâu lúc nông như thăm dò rồi quyện lấy, khiến người ta không thể thoát ra. Cho đến khi tôi khó thở, mặt đỏ bừng, cậu ấy mới chậm rãi rời ra. Vùi mặt vào cổ tôi, khàn giọng nói:

"Gần ba tuần không gặp, nhớ chị nhớ đến. . . gần như phát điên."

Bạn cần đăng nhập để bình luận