CÔNG CHÚA HẠ GIÁ

Chương 6: Liều mình vì người + Hậu Ký

{06}

 

Những ngày Tiêu Dực rời đi trôi qua rất chậm, Trường Lạc đếm từng ngày, lại phát hiện còn rất lâu nữa Tiêu Dực mới trở về.

 

Trong những ngày này, Trường Lạc vào cung thăm hoàng đế. Người đàn ông uy nghiêm, bất khả xâm phạm ngày nào, giờ đây đã gầy yếu chỉ còn da bọc xương, nằm trên chiếc giường mềm mại, như một chiếc lá trôi nổi.

 

Mười mấy người con của hoàng đế, ai đến được đều đến, như thể muốn gặp mặt lần cuối.

 

Trường Lạc cùng vài vị tỷ tỷ ngồi nghỉ ngơi ở sảnh phụ của Tử Kim điện, bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào từ chính điện, trong lòng giật mình. Vừa định chạy qua xem tình hình, thì cấm vệ quân đã bao vây toàn bộ Tử Kim điện.

 

Trương quý phi quả nhiên quyết định giấu kín tin hoàng đế băng hà, giam giữ tất cả hoàng tử công chúa trong Tử Kim điện. Tuy nhiên, Thái tử đã trốn thoát.

 

Trường Lạc bị giam trong Tử Kim điện, không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Thái tử đã trốn đi đâu. Nàng lại đếm từng ngày, giống như lúc trước, kiên định tin rằng Tiêu Dực sẽ đến cứu nàng.

 

Giữa hè nóng bức, /t.hi_th.ể/ hoàng đế bắt đầu phân hủy, mùi hôi thối bốc lên khắp Tử Kim điện, như một đám mây đen không tan.

Một hôm, bên ngoài càng lúc càng ồn ào, mơ hồ có tiếng la hét ch.é.m /g.i_ế.t/. Nhị hoàng tử mặc áo giáp sáng loáng, sải bước đi vào, ngửi thấy mùi hôi thối, liền nhíu mày ghê tởm.

 

Trường Lạc đang trốn trong góc bị hắn túm lấy, lôi lên tường thành. Nhìn từ trên cao xuống, Trường Lạc thấy bên ngoài tường thành đứng đầy binh lính.

 

Khi Nhị hoàng tử hô xuống dưới, Trường Lạc có chút chóng mặt. Trong Tử Kim điện mỗi ngày chỉ có bánh ngọt khô khan, nàng đã lâu không được uống nước. Nếu không phải Nhị hoàng tử vẫn túm lấy nàng, e rằng nàng đã ngã xuống rồi.

 

Nhị hoàng tử hét lên: “Tiêu Dực! Ngươi xem đây là ai——!” Vừa nói, vừa đẩy mạnh Trường Lạc về phía trước, “Chỉ cần ngươi quy phục bản điện hạ, c.h.é.m đầu Thái tử, bản điện hạ sẽ thả nàng ta. Nếu không—— hôm nay chính là ngày c.h.ế.t của nàng ta.”

 

Bên dưới ồn ào, Trường Lạc không nghe rõ Tiêu Dực nói gì, đại khái là không đồng ý. Nàng không biết, nàng không nghe rõ. Nàng không biết mình lấy đâu ra sức lực, vùng ra khỏi tay Nhị hoàng tử, nhảy xuống tường thành. Nàng như một cánh bướm rơi xuống, bên tai chỉ có tiếng gió rít.

 

Nàng chỉ có một suy nghĩ, Tiêu Dực là anh hùng, nàng không thể để hắn mang tiếng /g.i_ế.t/  vua.

 

Dưới tường thành có một cây cổ thụ cong queo, Trường Lạc trước khi nhảy xuống đã lạc quan nghĩ, nếu đủ may mắn, có lẽ nàng sẽ không chết. Dù có chết, cũng không sao. Nàng nhảy xuống, thành toàn cho Tiêu Dực, cũng thành toàn cho chính mình. Ít nhất sau này người khác nhắc đến nàng, sẽ nói: “Chính thất của Tiêu vương gia, cũng là một anh hùng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-ha-gia/chuong-6-lieu-minh-vi-nguoi-hau-ky.html.]

Cây cổ thụ cong queo đỡ lấy Trường Lạc, rồi cành cây gãy, cả người lẫn cành cây cùng rơi xuống đất. Trường Lạc chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, trước mắt mờ mịt không nhìn rõ.

 

Tiêu Dực từ trong muôn ngàn người chạy về phía nàng, hắn vừa động, binh lính bên cạnh cũng phát động tấn công mãnh liệt.

 

“Phu nhân, Trường Lạc, Lạc Nhi… Nàng đừng ngủ, nàng mở mắt nhìn ta, Lạc Nhi, nàng mở mắt nhìn ta…” Tiêu Dực khóc, như một đứa trẻ bơ vơ.

Trường Lạc nằm trong lòng hắn, cố gắng mở mắt, đưa tay muốn sờ mặt hắn. Nàng nhận ra, có vài lời, nếu không nói ra, e là sẽ không còn cơ hội nữa.

Tiểu Bạch của Khôi Mao

 

Nàng nói: “Phu quân… Chàng còn nhớ không, mùa xuân năm Nguyên Khánh thứ tám, săn b.ắ.n trong vườn thượng uyển, chàng đã cứu một tiểu cô nương. Lúc đó chàng, còn chưa phải là chiến thần, nhưng đã là ngôi sao trong lòng ta rồi.

 

“Chàng rực rỡ như vậy, mà ta lại bình thường như thế. Những ngày chàng giả tàn phế, bọn họ đều nói, ta gả cho chàng là thiệt thòi. Ta không thiệt thòi, ta rất vui.

 

“Bởi vì ta đã yêu chàng từ lâu rồi.”

 

Tiêu Dực khóc không thành tiếng, run rẩy lấy từ trong lòng ra một trâm hoa cài tóc nhàu nát, cài lên tóc nàng.

 

“Ngày mười một tháng sáu, ta đi ngang qua một quầy bán trang sức, chủ quán là một đôi lão phu thê. Họ hỏi ta, có muốn mua một cây về tặng người trong lòng không. Ta đã chọn cây trâm đẹp nhất, giấu ở nơi gần trái tim nhất, muốn tặng cho nàng. Ta cũng yêu nàng.”

 

Sau lưng bọn họ hỗn loạn, đao quang kiếm ảnh, nhưng đều không liên quan đến bọn họ. Như thể ở hai thế giới khác nhau.

 

Bạch Trường Lâm xách hòm thuốc chạy tới, trên người dính đầy máu, vội vàng hỏi: “Thở có khó khăn không?”

 

Trường Lạc cười lắc đầu, nàng chỉ là đau khắp người, thở thì vẫn là chuyện nhỏ.

 

Bạch Trường Lâm lại thở phào nhẹ nhõm, gọi binh lính mang cáng đến, vỗ vai Tiêu Dực: “Yên tâm đi, còn thở là sẽ không /c_h.ế_t/ .”

 

Trường Lạc thấy Bạch Trường Lâm đã để râu, trông trầm ổn hơn trước nhiều, hẳn là sẽ không lừa người. Trường Lạc lại vui vẻ, quay đầu nhìn cây cổ thụ cong queo đã gãy cành kia.

 

{Hoàn}

 

Hậu ký: Tiêu Dực địa vị cao quý, làm chiến thần cả đời. Thê tử của hắn thường nói, hắn là ngôi sao trên trời, chiếu sáng non sông gấm vóc. Nhưng hắn lại cảm thấy mình giống như một con diều, bay cao đến đâu, cũng vẫn muốn trở về tay nàng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận