CÔNG CHÚA HẠ GIÁ
Chương 2: Long giá đến Lãnh Tụy Hiên
Mọi người ở Lãnh Tụy Hiên thấy long giá đến, đều có chút kinh hoảng, bởi vì hoàng đế chưa từng đặt chân đến đây.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế.” Bát công chúa quỳ xuống hành lễ, trong lòng cũng tràn đầy bất an. Bởi vì người phụ thân uy nghiêm này, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy từ xa trong các buổi cung yến, hoặc là tình cờ gặp khi đến cung hoàng hậu thỉnh an.
Hoàng đế nhàn nhạt đáp lại một tiếng, liền bắt đầu quan sát người nữ nhi này. Lông mày thanh tú, hàng mi dài cong vút, đôi mắt hạnh long lanh, làn da trắng hồng, thoạt nhìn không quá kinh diễm, mà là một vẻ đẹp thanh nhã như hoa cúc mùa thu. Hoàng đế nhất thời không biết hình dung dung mạo của Bát công chúa ra sao, chỉ cảm thấy nàng như bức tranh nữ quan được vẽ tỉ mỉ, khiến người ta vừa nhìn đã quên hết bụi trần, như tắm mình trong gió xuân.
Than ôii! Đáng tiếc. Hoàng đế trong lòng có chút tiếc nuối, tiếc vì đã không sớm chú ý đến đứa con này, không thể chọn cho nàng một phu quân xứng đôi vừa lứa. Bây giờ lại gả nàng cho Tiêu Dực, một kẻ tàn phế, thật là có chút đáng tiếc.
Nhưng hoàng đế nghĩ lại, vì giang sơn mà hạ giá, cũng không thể coi là quá thiệt thòi. Dù sao so với những công chúa tiền triều, không cần gả đi xa để hòa thân, đã là may mắn lắm rồi.
Hoàng đế sau khi xem mặt Bát công chúa ở Lãnh Tụy Hiên , trong lòng đã có quyết định. So với Thành An công chúa hay gây chuyện, rõ ràng Bát công chúa là lựa chọn tốt nhất để gả cho Tiêu Dực.
Chỉ ba ngày sau, Uy Nhuy Cung liền truyền ra tin tức, nói Thành An công chúa mắc bệnh nặng, thuốc thang vô hiệu, hôn sự của nàng và Tiêu Dực đành phải tạm hoãn. Lại qua một tháng, hoàng đế cho rằng Tiêu Dực tuổi cũng không còn nhỏ, không muốn để hắn vì Thành An công chúa mà lỡ dở tuổi xuân. Vì vậy hạ chỉ, phong Bát công chúa làm Trường Lạc công chúa, đồng thời sửa thánh chỉ ban hôn, ban Trường Lạc công chúa cho Tiêu Dực làm Tiêu vương phi.
Điều đáng buồn cười là, thánh chỉ vừa ban xuống, liền có người bắt gặp Thành An công chúa đang mắc “bệnh nặng” ở trường đua ngựa ngoại ô kinh thành. Thành An công chúa mặt mày hồng hào, cười nói vui vẻ, nào có dáng vẻ của người bệnh.
Mọi người đều hiểu, chắc là Thành An công chúa chướng mắt Tiêu Dực, cố ý giả bệnh từ hôn. Bách tính không khỏi phẫn nộ, chiến thần của họ vì nước mà tàn phế, Thành An công chúa dựa vào cái gì mà chê bai.
Nhưng tức giận thì tức giận, bách tính lại không oán trách hoàng đế. Dù sao người gây chuyện là Thành An công chúa, mà hoàng đế cũng đã bù đắp cho Tiêu Dực.
Tin tức truyền đến Lãnh Tụy Hiên, Trường Lạc công chúa vừa mới được sắc phong nhưng từ lâu mọi người đã thương cảm cho số phận của nàng. Tuy Tiêu Dực ngoài việc tàn phế ra, chẳng có gì không tốt. Nhưng cùng là công chúa, người thì có thể giả bệnh từ hôn, người lại bị coi như vật bù đắp, ít nhiều cũng có chút thê lương.
Qua lớp màn sa, mơ hồ nhìn thấy chiếc giường gỗ đỏ lim Trường Lạc công chúa vùi mặt vào chăn, cả người run lên.
Tiểu Bạch của Khôi Mao
Các cung nữ đứng hầu bên ngoài, lo lắng rằng nàng không chịu nổi đả kích, đang một mình len lén khóc. Càng đau lòng hơn, công chúa từ nhỏ đã không được hoàng đế yêu thương, giờ người mà Thành An công chúa không muốn gả, lại ép gả cho nàng.
Nhưng Trường Lạc không phải đang khóc, mà là đang cười, nàng sợ mình cười quá to, nên mới trốn trong chăn cười. Từ khi thánh chỉ ban hôn được sửa đổi và ban xuống, trong lòng Trường Lạc vui như nở hoa, như thể vừa có miếng bánh ngọt từ trên trời rơi trúng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/cong-chua-ha-gia/chuong-2-long-gia-den-lanh-tuy-hien.html.]
Ai cũng cho rằng nàng gả cho Tiêu Dực là thiệt thòi, nhưng thực ra đây là điều nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ, cầu còn không được. Nàng thích Tiêu Dực, thích rất lâu rất lâu rồi. Nhưng Thành An công chúa bá đạo, không cho phép bất cứ ai mơ tưởng đến Tiêu Dực. Tình cảm này, nàng đành chôn sâu trong lòng.
Nay sắp được gả cho người trong mộng, Trường Lạc nào có quan tâm hắn có phải là tàn phế hay không, cả trái tim đều dành cho Tiêu Dực.
Sau khi Trường Lạc công chúa cập kê, Khâm Thiên Giám liền chọn ra liền chọn ngày lành tháng tốt. Bộ Lễ hành động còn nhanh hơn, làm đúng theo ý hoàng đế, cố gắng hoàn thành đại hỉ trước năm mới.
Ngày đại hôn, gõ trống khua chiêng, rước dâu mười dặm, không biết là hoàng đế áy náy với Trường Lạc công chúa, hoặc là muốn thể hiện ân sủng của hoàng thất đối với Tiêu Dực, của hồi môn của Trường Lạc công chúa đặc biệt hậu hĩnh.
Vì chân của Tiêu Dực, nghi thức đại hôn đã được giản lược, nhưng Trường Lạc vẫn mệt mỏi rã rời. Đội khăn voan đỏ, ngồi trên chiếc giường tân hôn trải đầy lạc, táo tàu, long nhãn, sự mệt mỏi trên người đều bị thay thế bởi sự hồi hộp lo lắng.
Trường Lạc căng thẳng lắng nghe động tĩnh xung quanh, ngay cả ngón tay cũng vô thức nắm chặt, chiếc khăn tay bằng lụa hồ bị nàng vò nát.
Nhưng Tiêu Dực dường như không quá nồng nhiệt, hắn vén khăn voan, lại cùng Trường Lạc uống rượu giao bôi, suốt quá trình đều mang vẻ mặt lãnh đạm.
Trường Lạc làm tân nương không khỏi có chút thất vọng, nghĩ thầm Tiêu Dực có lẽ là thích Thành An công chúa, nên đối với nàng - người thay thế - thờ ơ không chút để tâm.
“An giấc đi.” Cuối cùng cũng đến giờ động phòng, Tiêu Dực lại vén chăn lên, chống tay lên giường, bò vào trong, tự mình ngủ.
Trường Lạc mặc tẩm y đỏ, có chút bối rối, lại có chút xấu hổ đứng bên giường, ngây ngốc nhìn bóng lưng Tiêu Dực. Ngay cả ngọn nến hỷ bên cạnh cũng như đang rơi lệ vì nàng.
Một lúc lâu sau, Trường Lạc hít sâu vài hơi, nhẹ nhàng buông màn, leo lên giường nằm xuống phía ngoài. Bên tai là tiếng thở đều đều, Trường Lạc bỗng cảm thấy yên tâm, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Tiêu Dực bên cạnh lúc này lại mở mắt ra, nhẹ nhàng xoay người, lặng lẽ quan sát thê tử. Nàng nhỏ hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, vậy mà mới mười lăm tuổi. Nàng cũng ngoan ngoãn hơn hắn nghĩ, dù bị lạnh nhạt, cũng có thể yên lặng như vậy.
Tiêu Dực nhìn đôi mày thanh tú của tiểu thê tử, không khỏi thở dài nhẹ nhõm, có cảm giác như vừa thoát khỏi kiếp nạn. May mà không phải Thành An công chúa gả đến, nếu không hắn thật sự là gặp xui xẻo rồi.