CÔNG CHÚA HẠ GIÁ
Chương 2: Long giá đến Lãnh Tụy Hiên
Mọi người ở Lãnh Tụy Hiên thấy long giá đến, đều có chút kinh hoảng, bởi vì hoàng đế chưa từng đặt chân đến đây.
“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế.” Bát công chúa quỳ xuống hành lễ, trong lòng cũng tràn đầy bất an. Bởi vì người phụ thân uy nghiêm này, nàng cũng chỉ có thể nhìn thấy từ xa trong các buổi cung yến, hoặc là tình cờ gặp khi đến cung hoàng hậu thỉnh an.
Hoàng đế nhàn nhạt đáp lại một tiếng, liền bắt đầu quan sát người nữ nhi này. Lông mày thanh tú, hàng mi dài cong vút, đôi mắt hạnh long lanh, làn da trắng hồng, thoạt nhìn không quá kinh diễm, mà là một vẻ đẹp thanh nhã như hoa cúc mùa thu. Hoàng đế nhất thời không biết hình dung dung mạo của Bát công chúa ra sao, chỉ cảm thấy nàng như bức tranh nữ quan được vẽ tỉ mỉ, khiến người ta vừa nhìn đã quên hết bụi trần, như tắm mình trong gió xuân.
Than ôii! Đáng tiếc. Hoàng đế trong lòng có chút tiếc nuối, tiếc vì đã không sớm chú ý đến đứa con này, không thể chọn cho nàng một phu quân xứng đôi vừa lứa. Bây giờ lại gả nàng cho Tiêu Dực, một kẻ tàn phế, thật là có chút đáng tiếc.
Nhưng hoàng đế nghĩ lại, vì giang sơn mà hạ giá, cũng không thể coi là quá thiệt thòi. Dù sao so với những công chúa tiền triều, không cần gả đi xa để hòa thân, đã là may mắn lắm rồi.
Hoàng đế sau khi xem mặt Bát công chúa ở Lãnh Tụy Hiên , trong lòng đã có quyết định. So với Thành An công chúa hay gây chuyện, rõ ràng Bát công chúa là lựa chọn tốt nhất để gả cho Tiêu Dực.
Chỉ ba ngày sau, Uy Nhuy Cung liền truyền ra tin tức, nói Thành An công chúa mắc bệnh nặng, thuốc thang vô hiệu, hôn sự của nàng và Tiêu Dực đành phải tạm hoãn. Lại qua một tháng, hoàng đế cho rằng Tiêu Dực tuổi cũng không còn nhỏ, không muốn để hắn vì Thành An công chúa mà lỡ dở tuổi xuân. Vì vậy hạ chỉ, phong Bát công chúa làm Trường Lạc công chúa, đồng thời sửa thánh chỉ ban hôn, ban Trường Lạc công chúa cho Tiêu Dực làm Tiêu vương phi.
Điều đáng buồn cười là, thánh chỉ vừa ban xuống, liền có người bắt gặp Thành An công chúa đang mắc “bệnh nặng” ở trường đua ngựa ngoại ô kinh thành. Thành An công chúa mặt mày hồng hào, cười nói vui vẻ, nào có dáng vẻ của người bệnh.
Mọi người đều hiểu, chắc là Thành An công chúa chướng mắt Tiêu Dực, cố ý giả bệnh từ hôn. Bách tính không khỏi phẫn nộ, chiến thần của họ vì nước mà tàn phế, Thành An công chúa dựa vào cái gì mà chê bai.
Nhưng tức giận thì tức giận, bách tính lại không oán trách hoàng đế. Dù sao người gây chuyện là Thành An công chúa, mà hoàng đế cũng đã bù đắp cho Tiêu Dực.
Tin tức truyền đến Lãnh Tụy Hiên, Trường Lạc công chúa vừa mới được sắc phong nhưng từ lâu mọi người đã thương cảm cho số phận của nàng. Tuy Tiêu Dực ngoài việc tàn phế ra, chẳng có gì không tốt. Nhưng cùng là công chúa, người thì có thể giả bệnh từ hôn, người lại bị coi như vật bù đắp, ít nhiều cũng có chút thê lương.
Qua lớp màn sa, mơ hồ nhìn thấy chiếc giường gỗ đỏ lim Trường Lạc công chúa vùi mặt vào chăn, cả người run lên.