CÔNG CHÚA HẠ GIÁ

Chương 5: Chiến thần trở lại

Bạch Trường Lâm đến tìm Tiêu Dực khi hắn đang vẽ tranh cho Trường Lạc. Bởi vì Bạch Trường Lâm bình thường trừ việc đến bắt mạch bình an ra thì không đến cửa, nên lần này đột nhiên đến thăm, có vẻ hơi đặc biệt.

 

“Vương gia, thiếp thân đi xuống chuẩn bị trà bánh cho Bạch ngự y.” Trường Lạc rất biết ý tìm cớ rời đi, nhường không gian cho họ.

 

Bạch Trường Lâm nhìn bóng lưng Trường Lạc rời đi, nheo mắt cười nói: “Không ngờ, chiến thần của chúng ta cũng có ngày chơi trò tao nhã này.”

 

Tiêu Dực đang rửa bút lông trong bát sứ, có chút không kiên nhẫn: “Có chuyện gì thì nói mau.”

 

Bạch Trường Lâm ngồi thẳng người, hắng giọng hỏi: “Vào xuân, bệ hạ lâm bệnh, Thổ Phồn bên kia lại bắt đầu gây rối, mấy ngày nay trong triều đang tranh cãi để Lý Diên Phong đi lãnh binh, chuyện này huynh thấy sao?”

 

Tiêu Dực thờ ơ đáp: “Lý Diên Phong tuy không có tài lớn, nhưng giữ vài tòa thành thì dư sức, bản vương thấy rất tốt.”

“Ây!” Bạch Trường Lâm sốt ruột, hơi nghiêng người về phía trước nói: “Lý Diên Phong đó là người của Nhị điện hạ, hắn đến biên cương, chẳng phải là sẽ nắm được binh quyền sao?”

 

“Lợi ích nhỏ nhoi thôi, cho bọn họ thì sao.” Tiêu Dực vẫn thờ ơ.

 

Bạch Trường Lâm nói: “Huynh không định ngồi xe lăn cả đời chứ? Điện hạ có ý, muốn huynh dẫn binh, đến lúc đó bất kể triều đình có biến cố gì, có huynh trấn giữ bên ngoài, chúng ta cũng yên tâm hơn.”

 

Tiêu Dực im lặng hồi lâu, ngoài cửa sổ chim oanh hót líu lo, vài con bướm bay lượn trong bụi hoa. Ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu xuống, Trường Lạc đang đứng dưới gốc cây chỉ đạo người hầu di chuyển chậu hoa.

 

Tên người hầu đó có chút ngốc nghếch, không hiểu ý Trường Lạc, khiến nàng tức giận mặt đỏ bừng. Tiêu Dực nhìn mãi, bỗng nhiên cười lên.

 

Bạch Trường Lâm không thèm nhìn Tiêu Dực, kêu lên: “Đủ rồi đủ rồi, nhìn ba năm rồi, huynh vẫn chưa nhìn đủ sao, huynh sắp nhìn đến mù mắt rồi.”

“Sao có thể nhìn đủ, nàng đẹp như vậy, dù nhìn cả đời, cũng vẫn thấy chưa đủ.” Tiêu Dực giọng nói ôn nhu, ánh mắt trìu mến.

 

Bạch Trường Lâm cảm thấy mình sắp bị Tiêu Dực làm cho phát ói, chiến thần lạnh lùng ngày nào, giờ đã mềm mại như nước, chuyện này là sao chứ.

 

Đợi Trường Lạc ôm mặt tức giận bỏ đi, Tiêu Dực mới hoàn hồn, hỏi: “Bệnh tình của bệ hạ thật sự nghiêm trọng đến vậy sao, đến mức điện hạ phải tính toán như vậy?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận