CÔNG CHÚA HẠ GIÁ
Chương 1: Ý chỉ ban hôn
Buổi chiều, mưa lất phất rơi, bầu trời bỗng tối sầm lại. Hàng cung nữ đứng dưới hiên Tử Kim điện, nín thở, lặng im lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Phụ hoàng, nhi thần là nữ nhi người yêu thương nhất, Tiêu Dực kia là kẻ tàn phế, nhi thần thà c.h.ế.t cũng không gả!” Thành An công chúa khóc lóc kêu gào.
Hoàng đế thở dài bất lực: “Ngày trước đòi gả là con, bây giờ không muốn gả cũng là con. Thành An, trẫm đường đường là bậc quân vương, thánh chỉ ban hôn há có thể nói đổi là đổi.”
Trương quý phi từ hậu cung vội vã chạy đến, vì đi quá nhanh, bộ diêu trên đầu lắc lư không ngừng. Bà quỳ xuống bên cạnh Thành An công chúa, cất lời xin tội: “An Nhi còn trẻ, hành động nông nổi, xin bệ hạ thứ tội. Chuyện ban hôn đã định, thần thiếp sẽ khuyên bảo An Nhi chuẩn bị xuất giá, xin bệ hạ yên tâm.”
Lời nói vừa thể hiện sự bất đắc dĩ của người mẹ, vừa tỏ ra hiểu chuyện, thấu tình đạt lý. Hoàng đế không khỏi nhìn Trương quý phi bằng con mắt khác. Ông vốn là người bạc tình, có thể sủng ái Trương quý phi nhiều năm như vậy, cũng bởi vì bà ta biết điều.
Năm đó ban hôn cho Thành An công chúa và Tiêu Dực, kỳ thật hoàng đế không mấy bằng lòng. Tiêu Dực là một vương gia ngoại tộc* nhưng lại nắm giữ binh quyền, hoàng đế đã ngấm ngầm tìm cách thu hồi binh quyền từ lâu, sao có thể muốn kết thân. Nhưng Thành An công chúa lại khóc lóc om sòm, làm ầm ĩ đến mức ai cũng biết, vào thế đã rồi, hoàng đế đành phải ban hôn.