CÔNG CHÚA HẠ GIÁ

Chương 4: Nỗi oan của chiến thần

Nửa đêm, Tiêu Dực bị nóng tỉnh giấc, hắn chống người dậy, cảm thấy là do lò sưởi đốt quá mạnh. Vừa định dặn dò người hầu tắt bớt lò sưởi, lại sợ Trường Lạc bị lạnh, đành phải tự mình vén chăn cho mát.

 

Nào ngờ càng lúc càng nóng bức, nóng đến mức hắn muốn ra ngoài sân tuyết lăn lộn một vòng. Bỗng nhiên mũi nóng ran, Tiêu Dực đưa tay lên lau, dưới ánh trăng, hắn thấy m.á.u mũi.

 

Tiêu Dực nghĩ đến bát thuốc bổ kéo dài tuổi thọ kia, cùng với khuôn mặt đỏ bừng của thê tử.

“Ặc…”

 

Tiêu Dực nóng bức khó chịu, Trường Lạc lại ngủ say sưa, nàng hoàn toàn không biết bát thuốc của mình đã khiến Tiêu Dực khổ sở cả đêm, thậm chí thật sự nửa đêm ra sân tuyết lăn lộn một vòng.

 

Tóm lại sáng hôm sau tỉnh dậy, Trường Lạc hiếm hoi thấy Tiêu Dực vẫn còn nằm trên giường, nàng chọc chọc hắn: “Vương gia hôm nay không dậy sớm sao?”

 

Tiêu Dực mở mắt ra, quầng thâm dưới mắt rõ mồn một, ánh mắt có chút oán trách, vừa mở miệng liền hỏi: “Bát thuốc bổ của phu nhân, lấy ở đâu ra vậy?”

 

Mặt Trường Lạc đỏ bừng, nhưng nàng cũng rất quan tâm có hiệu quả hay không, nên cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: “Vương gia hôm qua uống xong, có cảm thấy hiệu quả gì không? Thân thể có tốt hơn chút nào không?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận