CÔ VỢ ĐẢM CHĂM SÓC TÌNH NHÂN ĐANG Ở CỮ CỦA CHỒNG
CHƯƠNG 9
Khoảnh khắc này, tôi chẳng còn cảm thấy căm hận Gia Dung nữa, mà thậm chí còn muốn vỗ tay tán thưởng cô ta.
Gia Dung đúng là cao tay.
Tuy nhiên, kế hoạch của tôi cần thay đổi đôi chút.
Ban đầu, tôi định nhờ bạn sửa kết quả xét nghiệm của Thẩm Mộc, biến thành vô tinh.
Để anh ta nghĩ rằng mình không thể làm phụ nữ có thai, từ đó dẫn đến mâu thuẫn giữa anh ta và Gia Dung, hy vọng cả hai cắn xé lẫn nhau.
Tốt nhất là làm to chuyện, thậm chí kéo thêm tình nhân khác của Gia Dung vào.
Lúc đó, dù Thẩm Mộc không muốn ly hôn cũng phải ly hôn.
Nhưng bây giờ...
Tôi vẫn nhờ bạn sửa kết quả xét nghiệm, nhưng là sửa thành: Thẩm Mộc hoàn toàn khỏe mạnh, chỉ có tôi là gặp vấn đề và cần ít nhất một năm để điều chỉnh sức khỏe chuẩn bị mang thai.
Trong năm nay, tôi sẽ đảm bảo rằng đứa con trong bụng Gia Dung được sinh ra một cách an toàn, khỏe mạnh.
Cầm kết quả xét nghiệm giả mạo trong tay, tôi trở về nhà và phát hiện Gia Dung cũng đang ở đó.
Lúc tôi bước vào, bắt gặp ngay cảnh Gia Dung mắt đỏ hoe, nước mắt rơi lã chã.
Mẹ chồng tôi ngồi bên trái Gia Dung, khuôn mặt tràn đầy vẻ thương cảm của một bậc phụ huynh.
Còn Thẩm Mộc ngồi bên phải, đưa khăn giấy và lau nước mắt cho cô ta, ánh mắt đầy xót xa.
Nếu là người ngoài không biết, chắc hẳn sẽ tưởng đây là một gia đình hòa thuận.
Thấy tôi xuất hiện, cả ba người đều bối rối hiện rõ trên mặt, mỗi người một kiểu.
Tôi không giả vờ ngu ngơ, cũng chẳng tỏ ra không để ý, mà thẳng thắn nhìn chằm chằm vào Thẩm Mộc, chất vấn bằng giọng nghi ngờ:
"Các người đang làm gì vậy?"
Thẩm Mộc lập tức bỏ Gia Dung, bước nhanh đến bên tôi, như thể sợ tôi nổi giận mà bỏ đi. Anh ta giơ tay định ôm tôi:
"Vợ à, em hiểu lầm rồi. Mọi chuyện không như em thấy đâu."
"Đừng chạm vào tôi."
Tôi nghĩ đến việc anh ta đã dơ bẩn thế nào, bị anh ta ôm sẽ chỉ khiến tôi cảm thấy kinh tởm, liền dùng sức đẩy mạnh ra và tiếp tục chất vấn:
"Không như vậy thì là như thế nào? Tôi thấy anh và cô ta suýt nữa thì ôm chầm lấy nhau rồi.
Anh chắc chắn với tôi rằng đây chỉ là tình anh em thôi sao?
Cô ta còn được đặt bàn làm việc trong văn phòng của anh, tôi đã không thèm tính toán.
Giờ thì sao? Đến cả nhà tôi cô ta cũng vào được rồi.
Sao đây? Có cần tôi nhường luôn cả phòng ngủ chính cho hai người không?"
Tôi cố gắng kích động cảm xúc của mình, diễn như một người vợ bị tổn thương và bất kỳ lúc nào cũng có thể bùng nổ.
Lời nói của tôi cũng phải thật chua cay, tốt nhất là có thể làm Thẩm Mộc tức giận.
Quả nhiên, khi nghe tôi nói, ánh mắt lộ vẻ chột dạ của Thẩm Mộc lập tức bị cơn giận lấn át. Anh ta còn lớn tiếng mắng ngược lại tôi: