CÔ VỢ ĐẢM CHĂM SÓC TÌNH NHÂN ĐANG Ở CỮ CỦA CHỒNG
CHƯƠNG 6
Anh vốn là người quá sức lịch thiệp trong chuyện này. Chỉ cần tôi tỏ ý không muốn, anh sẽ nhịn, dù có khó chịu đến đâu cũng không ép tôi.
Tôi nghe tiếng anh đứng dậy đi vào nhà tắm, tiếng nước chảy vọng ra.
Một lúc sau, anh bước ra ngoài, gọi tên tôi hai lần. Không thấy tôi trả lời, anh chắc rằng tôi đã ngủ, rồi đi ra ban công.
Ban công của hai phòng trên tầng ba được thiết kế thông nhau, có thể đi thẳng qua phòng của Gia Dung.
Tôi mở mắt, ánh mắt tỉnh táo không chút buồn ngủ, nghe rõ tiếng Thẩm Mộc đi qua ban công vào phòng Gia Dung.
Tôi rời giường, bật chế độ quay phim trên điện thoại, đi chân trần đến ngoài ban công phòng Gia Dung mà không gây ra tiếng động nào. Qua khe hở của rèm cửa không kéo kín, tôi nhìn thấy Thẩm Mộc đè Gia Dung xuống giường.
Khoảnh khắc nghi ngờ được xác thực, tôi vẫn cảm thấy khó mà đối diện.
Từ lúc phát hiện Thẩm Mộc có dấu hiệu ngoại tình, tôi đã luôn nghĩ về cách mình sẽ bình tĩnh thu thập bằng chứng và chấp nhận sự thật.
Tôi tự nhủ không được giống như một người đàn bà mất trí, lao vào đánh ghen với chồng và nhân tình, cuối cùng tổn thương bản thân còn hơn tổn thương họ.
Nhưng khi tận mắt thấy khuôn mặt đầy dục vọng của Thẩm Mộc, chìm đắm trong chuyển động trên cơ thể Gia Dung.
Khi nghe Gia Dung kìm nén tiếng rên rỉ, nhỏ giọng nức nở cầu xin anh nhẹ nhàng, đừng làm tổn thương thai nhi...
Tôi thấy buồn nôn, ghê tởm đến mức muốn ói.
Tôi chạy vội về phòng, lao vào nhà vệ sinh, nôn đến cả mật xanh mật vàng.
Sáng hôm sau, khi chuẩn bị rời khỏi buổi tụ họp, Gia Dung đưa ra một chai nước hoa ngay trước mặt Thẩm Mộc.
Cô nói đây là quà tặng tôi, và mùi nước hoa giống với loại cô đang dùng.
Tôi nhận chai nước hoa, xịt lên cổ tay mình trước mặt Thẩm Mộc, rồi đưa tay cho anh ngửi:
"Chồng ơi, mùi này có thơm không?"
Thẩm Mộc thản nhiên cầm tay tôi, mỉm cười:
"Rất thơm."
Tôi nhịn cơn buồn nôn, nhẹ nhàng rút tay khỏi tay anh, quay sang nhìn Gia Dung đang ẩn hiện ánh mắt ghen tị. Tôi mỉm cười cảm kích: