Cổ Phiếu Tiềm Năng

Chương 2

2

Sáng sớm hôm sau, tôi bắt đầu sự nghiệp giao đồ ăn của mình.

Trước đây khi tôi muốn mua đồ mình thích, mà Doãn Hàng lại không chịu cho tiền, tôi cũng từng thử đi giao đồ ăn.

Nhưng bị anh ta mắng là mất mặt, không cho tôi đi giao nữa.

Bây giờ tôi giao, chỉ là để kiếm sống.

Lục Tinh có một chiếc xe điện không dùng, có thể cho tôi dùng tạm.

Nếu không có chiếc xe điện này, e rằng tôi ngay cả tư cách giao đồ ăn cũng không có.

Tôi muốn kiếm chút tiền, sau đó mua vé tàu về nhà.

Tôi không dám gọi điện về nhà, vì sớm đã cãi nhau với gia đình.

Bố mẹ bị tôi chọc giận không nhẹ, mấy lần muốn cắt đứt quan hệ với tôi.

Dù vậy, tôi vẫn như bị bỏ bùa mê, kiên trì với tình yêu đích thực của mình.

Bây giờ tôi cuối cùng cũng hối hận, biết Doãn Hàng không phải người tốt.

Mùa đông lạnh giá, băng tuyết đầy trời, tôi không nghỉ ngày nào, chính là vì thời tiết xấu có thể kiếm thêm được mấy đồng tiền công.

Chưa đến mấy ngày trong tài khoản của tôi đã có gần một nghìn tệ, đã đủ mua vé tàu.

Lục Tinh cũng rất vui mừng cho tôi.

Tôi dự định làm thêm mấy ngày nữa, có thể mua chút quà về cho bố mẹ.

Ai ngờ tối hôm đó, mặt đường đóng băng rất khó đi.

Tôi vốn định giao xong mấy đơn đó rồi về nhà.

Không ngờ khi đi qua cầu lớn, một chiếc xe mất lái lao thẳng về phía tôi, tôi thậm chí còn không có cơ hội né tránh.

Tôi bị đ.â.m bay, vượt qua lan can rơi xuống mặt sông đóng băng.

Cú va chạm mạnh làm vỡ mặt băng, khiến tôi rơi vào trong.

Tôi không phải bị đ.â.m chết, mà là bị c.h.ế.t đuối.

Bị đè dưới mặt băng, chỉ nhìn thấy mặt băng vô biên, từng chút một bị tuyệt vọng và ngạt thở xâm chiếm.

Đợi đến khi t.h.i t.h.ể tôi được vớt lên, đã sớm không còn hơi thở.

Linh hồn tôi trôi nổi trên không trung, nhìn những người lính cứu hỏa đang vớt tôi, các y tá bận rộn, còn có cả đám đông hiếu kỳ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận