Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ

9.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

19

Lục Tấn Nguyên mỗi ngày đều dậy sớm đưa tôi đi làm, nhưng buổi tối vì giờ tan làm của chúng tôi không giống nhau nên đã hẹn trước là anh không cần đến đón.

Mẹ tôi từ lâu đã phát hiện ra chuyện anh ấy sáng nào cũng chờ tôi dưới nhà, có hôm tôi đang vội vàng ra cửa cầm theo một cái bánh bao thì bị bà truy hỏi ba câu liền:

 “Người ta không cần ngủ à? Ngày nào cũng dậy sớm đưa con đi làm? Con không biết mang theo bữa sáng cho người ta à?”

Tôi đáp:

 “Con sắp được đổi sang ca tối rồi, lúc đó anh ấy không cần đến nữa.”

Mẹ tôi: “……”

Ba tôi: “……”

Mẹ tức đến mức đưa cho tôi một hộp đồ ăn không biết đã chuẩn bị từ lúc nào, chẳng nói nhiều, chỉ bảo:

“Cầm đi, trên đường nhớ ăn!”

Ba tôi lật thêm một trang báo, ngẩng đầu lên liếc tôi một cái rồi nói:

“Phải biết cư xử cho lễ phép.”

Phải biết lễ phép thì tôi đâu có thể yêu đương kiểu như thế với Lục Tấn Nguyên?

Tôi cười toe toét với ba mẹ:

 “Phải phải phải! Cục trưởng Mục dạy đúng quá, con gái phải biết quy củ, phải lễ phép, phải tiến thủ…” rồi vừa thay giày vừa cầm đồ xuống nhà.

Mẹ tôi trợn mắt nhìn tôi ra khỏi cửa.

Ba tôi thở dài một tiếng như thể rất bất lực.

Tôi mang đồ lên xe, vừa ngồi vào đã mở hộp mẹ đưa ra xem, nói:

 “Oa, đúng là bữa sáng thật này!”

Lục Tấn Nguyên nhìn tôi đầy nghi hoặc, vẻ mặt như thể đã nhìn thấu màn diễn của tôi.

 

Tôi đưa hộp đồ cho anh, nở nụ cười tươi rói:

“Mẹ em bảo đưa cho anh đấy.”

Anh lộ vẻ ngạc nhiên trên mặt:

 “Cho anh á?”

Tôi gật đầu:

“Chắc mẹ em muốn tôi dùng bữa sáng để trả tiền xăng đó.”

Nhưng nghe xong câu đùa của tôi, anh không cười, mà trái lại vẻ mặt có chút nghiêm túc, cúi đầu nhìn hộp đồ ăn, hỏi:

 “Bố mẹ em biết rồi à?”

Tôi nói:

“Ngày thứ hai là em nói với họ rồi.”

Anh nhìn tôi đầy bất ngờ.

Tôi nghiêng người lại gần để nhìn kỹ anh, vẻ mặt nghiêm chỉnh của anh làm tôi cũng tự nhiên thấy căng thẳng theo.

Tôi hỏi:

 “Sao thế?”

Anh cúi đầu đậy nắp hộp lại, đặt sang bên cạnh cho chắc chắn, sau đó quay đầu nhìn tôi, thấp giọng nói:

“Không có gì.” Rồi nhìn tôi thêm một lúc nữa, nói:

“Tóc em dài rồi, che cả mắt rồi kìa.”

Tôi đưa tay vén phần mái che mắt ra sau, nói:

“Ừ, hơi dài thật, tối nay về em sẽ tỉa lại một chút.”

Anh bất ngờ đưa tay giúp tôi vén mấy sợi tóc bên tai, ngón tay anh lướt nhẹ qua vành tai tôi, cảm giác tê tê khiến tim tôi đập loạn nhịp.

Nhưng anh nhanh chóng rút tay về, quay lại lái xe nghiêm túc, nói:

 “Giúp tôi cảm ơn bố mẹ em nhé.”

Tôi vì hành động vừa rồi của anh mà vô thức hơi nghiêng người né đi, vội vàng ngồi thẳng lại, nói:

“Mẹ em trước khi nghỉ hưu cũng làm y tá trong bệnh viện giống em, em nghĩ tầm hiểu biết chắc cũng không kém gì các anh làm công an đâu. Bố em thì cổ hủ, nghiêm khắc, nhưng thật ra cũng dễ nói chuyện lắm. Còn có bạn thân của em là Chương Dao, hôm đó ở siêu thị anh có gặp rồi đấy, cô ấy cũng rất tốt. Ngoài ra…”

Tôi nghĩ ngợi rồi tiếp:

 “Hết rồi, cuộc sống em mỗi ngày chỉ có đi làm rồi về nhà nghỉ ngơi, vậy thôi.”

Lục Tấn Nguyên: “……”

Anh không tiếp lời, không biết vì lý do gì mà đột nhiên tấp xe vào lề.

Tôi nghi hoặc nhìn anh:

“Sao anh lại dừng xe?”

Lục Tấn Nguyên nói:

 “Anh không muốn phân tâm khi em đang kể với anh những điều đó.”

Tôi: “……”

20

“Nhưng mà em sắp trễ rồi đấy!”

Anh nhìn tôi, nói:

“Yên tâm, không đâu.”

Tôi nói:

“Nhưng em nói xong hết rồi mà!”

“Vậy thì nghe anh nói vài câu.”

Tôi: “……”

Anh nghiêm túc và trịnh trọng đến mức khiến tôi vừa căng thẳng lại có chút sợ, sợ điều anh sắp nói tiếp theo.

Trước khi anh kịp mở miệng, tôi vội nói:

“Lục Tấn Nguyên, anh nghiêm túc thế làm gì? Em hơi căng thẳng rồi đó. Hay là anh đừng nói nữa, dù là chuyện tối hay xấu, cũng đừng nói, nói ra rồi cả ngày hôm nay em sẽ chẳng tập trung được gì đâu.”

Có lẽ anh đã nghe lọt tai lời tôi nói, ánh mắt nhìn tôi do dự trong giây lát rồi gật đầu:

“Được, anh không nói, em đừng lo.”

“Vậy mau lái xe đi, còn phải đến thay ca, đến muộn lại ảnh hưởng người ta tan ca.”

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Anh nói với giọng mang theo chút bất lực:

“Được rồi, anh lái!”

Trên đường đi, tôi vẫn không nén nổi tò mò, liền nhỏ giọng hỏi:

“Lục Tấn Nguyên, lúc nãy anh định nói gì thế? Đừng nói là anh đột nhiên thấy tụi mình không hợp đấy nhé?”

“Không cho anh nói, giờ lại hỏi anh? Hử?” Anh tranh thủ liếc tôi một cái, rồi lại nhìn về phía trước, nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/9.html.]

“Đừng suy nghĩ lung tung, ở bên em, anh rất vui.”

Anh nói tiếp:

“Trước đây anh nghĩ công việc gần như là tất cả, cũng không nghĩ đến chuyện yêu đương hay kết hôn. Nhưng Mục Di, em đã khiến anh có thêm rất nhiều suy nghĩ. Anh không chỉ vui, mà còn bắt đầu nghĩ về tương lai.”

Nghe xong lời anh nói, những chút tủi thân nhỏ bé trong lòng tôi bỗng chốc hóa thành cảm động.

Đây là lần đầu tiên Lục Tấn Nguyên chủ động bày tỏ tâm tư với tôi, tôi nhất định phải biết trân trọng.

Tôi hỏi tiếp:

“Vậy trong tương lai đó, có em không?”

“Đương nhiên rồi. Nhưng so với việc em đã thẳng thắn với bố mẹ, và những gì em vừa kể với anh, thì anh cảm thấy hổ thẹn. Mục Di, anh làm chưa bằng em.”

“Vậy anh cố lên, phải vượt qua em đó!”

Anh khẽ cười, nói:

“Ừ, anh sẽ cố.”

Khi tôi xuống xe, quay người bước về phía bệnh viện, rốt cuộc không kìm được mà bật khóc.

Những lời anh nói khiến tôi vừa thấy xót xa lại vừa thấy hạnh phúc.

Nhưng tôi không muốn để anh nhìn thấy tôi khóc, nên đã cố nhịn suốt dọc đường.

Vừa đi vào trong, tôi vừa lau nước mắt, vừa cố thẳng lưng, chỉ sợ bị anh phát hiện.

21

Sau khi tôi đổi ca làm, Lục Tấn Nguyên cũng không cần đưa tôi đi làm nữa, hơn nữa ca đêm của tôi cũng không trùng giờ với anh ấy.

Hiếm hoi lắm mới có một ngày nghỉ trùng nhau, chúng tôi hẹn nhau đi ăn rồi xem một bộ phim.

 

Phim là do tôi chọn, theo lời tư vấn của Chương Dao, tôi cắn răng chọn một bộ phim kinh dị.

Ban đầu tôi từ chối cô ấy, tôi nói tôi sợ sẽ gặp ác mộng vào ban đêm!

Cô ấy nói:

 “Vậy thì cậu chọn phim hài đi, để rồi cười nghiêng ngả trước mặt anh cảnh sát Lục.”

Tôi:

 “Tụi tớ mới quen nhau chưa lâu, tớ còn muốn giữ hình tượng mà…”

“Cậu làm y tá, cái gì chưa từng thấy, sợ gì phim kinh dị!”

“Tớ là y tá, nhưng cũng là con gái mà, sợ là chuyện bình thường thôi!”

 “Thế thì tùy cậu thôi, nhớ tận dụng cơ hội cho tốt!”

Tôi vốn rất nghe lời Chương Dao, trong lòng cực kỳ tin tưởng vào kỹ năng "thả thính" của cô ấy.

Nhưng tôi cảm thấy Lục Tấn Nguyên cũng không ngốc.

Tôi cắn răng chỉ vào bộ phim kinh dị duy nhất còn chiếu rồi ngẩng đầu nhìn anh ấy, lúc đó anh ấy cười rõ ràng là đã nhìn thấu tôi rồi.

Tôi đi theo anh vào rạp, rồi đi phía sau nhỏ giọng nói lảng sang chuyện khác:

 “Anh chắc không biết em còn thích xem phim kinh dị đúng không?”

Trong rạp ánh sáng mờ mờ, anh ấy đi phía trước dẫn đường, khi nói chuyện vẫn còn mang theo ý cười:

“Không biết, nhưng chắc lát nữa là biết thôi.”

“Gì cơ?” Nửa câu sau anh ấy nói hơi nhỏ, tôi giả vờ như không nghe thấy.

Anh ấy tìm được chỗ ngồi, tôi đi theo bước lên một bước định ngồi xuống thì anh lại bảo tôi đổi sang chỗ khác, rồi tự mình ngồi phía bên phải tôi.

Tôi nghi ngờ nhìn anh, nhưng anh không giải thích, chỉ đáp lời tôi lúc nãy:

“Không có gì, sắp bắt đầu rồi, xem cho vui nhé.”

Nhanh thế đã bắt đầu rồi à? Tôi nhìn quanh một vòng, không ngờ chỉ có tôi và Lục Tấn Nguyên hai người.

Tôi nhỏ giọng nói với anh:

“Chúng ta bao cả rạp luôn rồi nè!”

 

Tôi ghé sát vào anh, nhíu mày hỏi:

 “Anh đang nói gu chọn phim của em tệ hả?”

Hiếm hoi anh mới trêu tôi:

“Nhưng em rất giỏi trong việc phát hiện cái đẹp.”

“Thảo nào lại đổi chỗ ngồi với em, Lục Tấn Nguyên, mưu tính nhỏ nhoi của anh bị em nhìn thấu rồi nhé!”

Anh nghiêng mắt nhìn tôi, chỉ khẽ nói một câu:

“Anh chỉ không muốn em sợ thêm.”

Tôi: “…”

Anh để tôi ngồi phía bên trái, chắc là không muốn tôi thấy vết sẹo bên má phải của anh. Ban đầu tôi chỉ định trêu anh thôi, nhưng nghe anh nói vậy không hiểu sao tôi lại hối hận vì đã chọc anh.

Bộ phim vừa hay bắt đầu, nhạc nền không cho người ta chút thời gian chuẩn bị, vừa vào đã u ám rùng rợn, tôi không dám nhìn màn hình nên chỉ dán mắt vào Lục Tấn Nguyên.

Tôi nói:

“Em không sợ đâu, thật đấy, em làm ở bệnh viện nhìn thấy cũng nhiều rồi, mẹ với dì em đều hiểu lầm, anh đừng để tâm.”

Anh nhẹ nhàng nhếch môi cười, vẻ mặt vẫn bình thản, gật đầu nói:

“Không sao, anh không để tâm đâu, xem phim đi.”

Góc nghiêng của anh ấy rất đẹp và cương nghị, sống mũi cao, ngũ quan rõ nét. Tôi chưa từng thấy khuôn mặt trước đây của anh, nhưng có thể đoán được, chắc chắn rất đẹp trai.

Âm thanh trong rạp cực kỳ sống động, âm thanh bao quanh bốn phía, lại thêm phần nhạc nền không giống người trần, thỉnh thoảng còn xen lẫn cảnh kinh dị khiến tôi — người chưa bao giờ xem phim kinh dị — sợ đến mức phải nhắm chặt mắt lại.

Khi tôi lén mở mắt ra lần nữa thì phát hiện Lục Tấn Nguyên đang nhìn tôi.

Trong mắt anh có một nụ cười ấm áp dịu dàng.

Tôi không dám nhìn lên màn hình, đành nhìn anh chằm chằm.

Anh hỏi:

“Không phải em rất thích sao?”

Tôi nói:

“Chắc không phải kiểu em thích.”

Anh hỏi:

“Sợ mà còn đi xem?”

Tôi nói:

“Chương Dao bảo, nếu anh thấy em sợ sẽ ôm em.”

Anh: “……”

Anh không trả lời lời tôi, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại sâu thêm một chút.

Sau đó anh đưa tay nhấc bệ tỳ tay ở giữa lên, cánh tay vòng ra sau lưng tôi, bàn tay đặt lên vai tôi, rồi hơi siết lại, kéo tôi vào trong lòng anh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận