6
Nếu biết trước rằng sau khi gặp Lục Tấn Nguyên ở nhà hàng, hình ảnh của anh ấy sẽ cứ xuất hiện mãi trong đầu tôi, có lẽ tôi đã không đồng ý đi ăn với Chương Dao.
Nghĩ lại dáng vẻ thân mật của Lục Tấn Nguyên với cô gái hôm đó trong nhà hàng, có lẽ đúng như tôi đã đoán trong lòng – là mối quan hệ đó.
Ban đầu tôi cũng không thật sự hiểu rõ tình cảm của mình, nhưng suốt hơn một tháng qua tôi vẫn không ngừng nghĩ đến anh, đến lúc đó tôi mới nhận ra, hình như tôi đã thích Lục Tấn Nguyên rồi.
Suy nghĩ này được chứng thực khi tôi gặp lại anh một lần nữa.
Lần này anh lại bị thương, là bị bỏng, trên cánh tay, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Tôi là người giúp anh xử lý vết thương.
Anh đau đến mức trán toát mồ hôi, nhưng khi thấy tôi có vẻ lo lắng, vẫn mỉm cười với tôi.
Dù anh đeo khẩu trang, tôi không thấy được nụ cười của anh, nhưng từ ánh mắt nơi đuôi mắt, tôi đoán được điều đó. Hơn nữa, trong đôi mắt của anh dường như lúc nào cũng có ánh sao lấp lánh, vừa trong trẻo vừa sáng ngời.
Khi rời đi, anh cảm ơn tôi. Tôi bỗng thấy lo lắng, sợ rằng nếu hết duyên rồi thì sẽ không được gặp lại anh nữa. Vì thế tôi thẳng thắn hỏi anh, cũng coi như cho lòng mình một câu trả lời.
“Lục Tấn Nguyên, hôm đó cô gái trong nhà hàng là bạn gái anh sao?”
Anh có chút nghi hoặc trong mắt, có lẽ vì chuyện đã xảy ra lâu nên phải nghĩ lại một chút rồi mới trả lời tôi: “Không phải, là em gái vừa tốt nghiệp cấp ba, cứ đòi phần thưởng thi đại học, nên tôi dẫn nó ra ngoài ăn.”
Có lẽ vì trong lòng đã chuẩn bị sẵn tình huống tệ nhất nên khi nghe anh nói đó là em gái, tôi nhất thời không biết phải phản ứng thế nào.
Anh nói xong còn cẩn thận nhìn tôi một cái, có lẽ đang quan sát, rồi trong lòng cũng đang suy đoán lý do tôi hỏi anh câu này.
Tôi nghĩ với khả năng quan sát của anh, chắc cũng đã đoán được đôi phần.
Nhưng anh không tiếp tục đề tài này nữa, lại một lần nữa cảm ơn tôi rồi rời đi.
7
Tôi về nhà rồi trằn trọc suy nghĩ cả đêm, sáng ra liền đi tìm dì út hỏi xin cách liên lạc của Lục Tấn Nguyên.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Kết quả dì nói với tôi rằng dì không còn mặt mũi nào để hỏi nữa.
Câu đó nghe sao mà chạm đúng tâm trạng trong lòng tôi. Lần đầu tiên đi xem mắt, tôi lại đánh giá con người qua ngoại hình, còn nói xấu sau lưng anh ấy, đúng là không có mặt mũi gì để đòi liên lạc thật.
Dì tôi còn tò mò tám chuyện xem tôi đang nghĩ gì. Bất chợt nhớ ra hàng xóm của dì từng cho số điện thoại anh ấy.
Sau khi gửi cho tôi, tôi thử gọi — đầu dây bên kia bắt máy hơi chậm, gần như tôi sắp dập máy thì mới nghe thấy:
“Alô, xin chào.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/3.html.]
Là giọng của Lục Tấn Nguyên.
Khi gọi đi tôi không thấy gì cả, nhưng vừa nghe thấy giọng anh ấy thì tôi bỗng nhiên căng thẳng.
Tôi nói: “Lục Tấn Nguyên, tôi là Mục Di.”
Anh ấy hơi khựng lại một lúc rồi hỏi: “Có chuyện gì không, cô Mục?”
Tôi đáp: “Tôi chỉ có một câu muốn hỏi anh.”
“Câu gì vậy?”
“Gần đây… anh vẫn còn đi xem mắt chứ?”
Không hiểu sao anh ấy lại giải thích:
“Tôi vốn ít khi đi xem mắt. Gặp cô là vì thím tôi đã đồng ý trước thay tôi, tôi thấy bỏ hẹn thì không hay, nên mới đến gặp cô. Nếu vì cuộc gặp với tôi khiến cô có áp lực tâm lý hay ám ảnh với chuyện xem mắt, thì tôi xin lỗi cô.”
Tôi: “……”
Anh nói vậy khiến tôi lại càng thấy áy náy trong lòng.
Tôi nói: “Không, không phải đâu, tôi… tôi thật ra muốn hỏi, nếu anh vẫn còn độc thân, cũng không có cuộc xem mắt nào khác, thì… anh thấy thế nào về tôi — người từng là đối tượng xem mắt của anh?”
Có lẽ câu hỏi của tôi khiến Lục Tấn Nguyên bất ngờ, nên anh ấy ngập ngừng một lúc mới trả lời:
“…Cô Mục rất tốt.”
Tôi cứ nghĩ anh ấy cũng nghĩ giống mình, nên buột miệng nói ra luôn:
“Tôi cũng thấy anh rất tốt…”
Đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
Tôi bắt đầu hoảng hốt vì sự im lặng đó, bèn gọi tên anh: “Lục Tấn Nguyên?”
Anh thở nhẹ một tiếng rồi nói:
“Cô Mục, nếu cô đã nói thẳng, thì tôi cũng sẽ nói thật lòng. Cô cũng đã thấy mặt tôi rồi, tôi cảm thấy việc cô từng sợ cũng là chuyện rất bình thường, nhưng hôm nay cô gọi điện thế này… khiến tôi thấy rất bất ngờ. Tôi không có ý định tính đến chuyện kết hôn.”
Dù lúc nào anh ấy cũng thể hiện sự điềm tĩnh, nhưng tôi chắc chắn trong lòng anh vẫn luôn để tâm đến chuyện đó.
Trước kia anh cư xử bình thản với tôi, có lẽ là vì anh chưa từng nghĩ sẽ xem tôi là đối tượng nghiêm túc để bàn chuyện hôn nhân.
Không muốn bàn chuyện kết hôn… Là anh định sống cô độc cả đời sao?