Chuyện tình ngọt ngào của chàng cảnh sát và hộ sĩ

14.

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

30

Tôi và đồng nghiệp đã điều chỉnh lịch làm việc để được nghỉ một ngày, dành ra hai ngày để cùng Lục Tấn Nguyên đến trường của Lục Tấn Ỷ.

Lục Tấn Nguyên là người lái xe, còn tôi thì ngồi trong xe vừa đi vừa nhắn tin trò chuyện với Lục Tấn Ỷ.

Chương Dao biết tôi sẽ đi chơi cùng Lục Tấn Nguyên, lại còn phải qua đêm bên ngoài, nên đặc biệt tặng tôi một món quà, chúc tôi "phá kén hóa bướm" vui vẻ.

Lúc mở quà ra thấy là một bộ đồ lót cực kỳ gợi cảm, tôi mới hiểu được hàm ý trong lời chúc của cô ấy.

Chúng tôi xuất phát vào buổi sáng, đến nơi khoảng gần trưa, ăn một bữa trưa muộn rồi cùng Lục Tấn Ỷ dạo quanh trường một vòng, đến chập tối mới đi đến địa điểm tổ chức buổi diễn.

Tôi với Lục Tấn Ỷ cứ tay trong tay ríu rít, Lục Tấn Nguyên đi đằng sau, nhìn qua thì có vẻ hơi… thừa thãi.

Vị trí chỗ ngồi của vé cực kỳ đẹp, e rằng không thể chỉ dựa vào việc nhanh tay mà mua được chỗ tốt như thế này.

Lục Tấn Nguyên hoàn toàn không thể hiểu được sự cuồng nhiệt của chúng tôi, đến mức lúc buổi diễn kết thúc, ánh mắt anh nhìn tôi như thể đang nhìn một sinh vật kỳ lạ.

Tôi và Lục Tấn Ỷ thì vui mừng khôn xiết, gào thét đến khản cả giọng, sau đó còn rủ nhau đi ăn đêm.

Món ăn đặc sản ở đây phần lớn đều cay, tôi và Lục Tấn Ỷ bàn nhau, nghĩ rằng hiếm khi có dịp đến nên quyết định phải thử qua tất cả các món cay.

Lục Tấn Nguyên đi theo chúng tôi suốt cả chặng đường, không chỉ đảm nhận vai trò “ví tiền” mà còn bị kéo vào thử mấy món mà anh hoàn toàn không muốn thử.

Chắc là anh không ăn được cay nên đã từ chối không ít lần trước những lời mời gọi của tôi và Lục Tấn Ỷ.

Khi ăn uống, dạo chơi xong xuôi, chúng tôi đưa Lục Tấn Ỷ về lại trường trước. Trước khi xuống xe, cô ấy lén nói với tôi rằng đã đặt sẵn khách sạn cho hai người rồi, địa chỉ cũng đã gửi cho Lục Tấn Nguyên.

Sau đó, cô còn lớn tiếng giải thích với cả hai rằng cô ấy đã chuẩn bị kỹ càng lắm, nghe nói bữa sáng ở khách sạn đó rất ngon.

Tôi rõ ràng cảm nhận được, lý do đó chỉ là cái cớ.

Từ lúc Lục Tấn Ỷ rời đi, Lục Tấn Nguyên bắt đầu trầm ngâm, như thể đang phải đối mặt với một vấn đề hệ trọng gì đó. Đặc biệt là khi đến khách sạn làm thủ tục nhận phòng, nghe cô lễ tân hỏi: “Là phòng giường lớn cho hai người ạ?”, sắc mặt anh lập tức trở nên căng thẳng.

Tuy tôi thấy anh có vẻ rất cẩn thận, nhưng trong lòng cũng không khỏi bối rối, lo lắng.

Phòng khách sạn nằm ở tầng khá cao, lúc đứng trong thang máy, Lục Tấn Nguyên đứng hơi chếch về phía trước tôi, nghiêng người nhẹ rồi đưa tay ra nắm lấy tay tôi.

Bàn tay anh rộng và rắn rỏi, nhưng không hiểu sao lại lạnh đến lạ, cái lạnh ấy truyền qua lòng bàn tay tôi đang nóng ran, khiến toàn thân tôi run nhẹ lên một cái.

Có lẽ anh cảm nhận được sự căng thẳng trong tôi, liền cúi đầu nhìn xuống.

Đôi mắt anh vẫn sáng như lần đầu tôi gặp, chỉ khác là lần này, trong ánh sáng ấy còn thấp thoáng chút dịu dàng sâu lắng.

Tôi ngẩng đầu, ánh mắt vô tình chạm vào anh, gần như theo phản xạ, tôi khẽ bước lên một bước, tiến lại gần anh hơn một chút. Dù trong lòng vẫn hồi hộp, nhưng lại dâng lên một cảm giác an tâm lạ kỳ.

31

Khi mở cửa bước vào, căn phòng tối om. Vừa cắm thẻ phòng vào thì đèn lập tức bật sáng. Một căn phòng cực kỳ rộng, cửa kính sát đất lớn và sáng, chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể thấy toàn cảnh đêm của thành phố ngoài kia.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/14.html.]

Tôi là người bước vào trước, tiếng Lục Tấn Nguyên quay lại đóng cửa vang lên phía sau khiến tim tôi đập mạnh một cái.

Tôi quay đầu lại thì vừa vặn thấy anh đang khóa cửa. Có lẽ anh vẫn luôn quan sát tôi, nên khi tôi nhìn sang thì anh cũng nhìn lại.

Anh có vẻ hơi giải thích:

“Khóa lại thì an toàn hơn một chút.”

“À? Ừm ừm…”

“Buổi tối… ăn no chưa?”

“Ừm, có hơi no quá rồi. Còn anh thì sao? Có đói không?”

“Anh thì ổn. Miễn là hai người vui là được rồi…”

Anh vừa nói vừa sắp xếp hành lý, sau khi xếp gọn xong thì đứng bên cạnh bàn nhìn tôi.

Trời đã sang xuân, ngoài áo thun anh còn khoác một chiếc áo khoác sẫm màu, quần là loại ống đứng màu nâu đậm, khiến anh vừa chững chạc vừa toát lên vẻ trẻ trung, năng động.

Tôi chỉ dám nhìn anh vài giây đã vội vàng dời ánh mắt, giả vờ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhưng thật sự ánh mắt phía sau quá khiến người ta bối rối, tôi liền mượn cớ vào phòng tắm.

Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.

Lúc đang rửa tay thì đúng lúc nhận được tin nhắn của Chương Dao, hỏi tình hình thế nào rồi.

Tôi trả lời rằng: Hiện tại chính là lúc tớ đang trốn trong nhà vệ sinh để né anh ấy đây.

Cô ấy gửi liền ba icon cười gian, cổ vũ tôi: Cố lên! Lấy lại phong độ "chị đại" trước đây ra!

Tôi: …

Lúc này mà "chị đại" thì chắc chắn Lục Tấn Nguyên sẽ hiểu lầm mất thôi.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, khiến tôi giật b.ắ.n người. Có thể là vì tôi ở trong quá lâu lại không phát ra tiếng động gì, nên Lục Tấn Nguyên bắt đầu lo lắng.

“Mu Di, em ổn chứ?”

Khi tôi mở cửa ra, thấy anh đang đứng đợi ngay trước cửa, hỏi:

“Có phải ăn trúng gì không tốt không?”

“Không không…” Tôi vừa lắc đầu vừa nhanh chóng đi đến chỗ vali. Bây giờ tôi đúng là không dám đối diện với ánh mắt của anh, liền vội vã mở vali lấy đồ để thay,

“Tôi… tôi đi tắm trước đã.”

Khi quay người lại không biết có phải vì quá luống cuống hay không, tay tôi lỡ trượt, bộ nội y trong tay rơi xuống — rơi đúng ngay chân anh.

Tôi: “……”

Anh: “……”

Bạn cần đăng nhập để bình luận