13
May mà Lục Tấn Nguyên có để sẵn một chiếc áo khoác trong xe, nếu không thì tôi thật chẳng biết phải làm sao để rời xe đi vào nhà vệ sinh.
Vì thỉnh thoảng anh ấy phải tranh thủ nghỉ ngơi trong xe do công việc, nên luôn chuẩn bị sẵn một cái áo khoác.
Anh đứng chờ bên ngoài nhà vệ sinh. Khi tôi đi ra, nhìn thấy anh, trong lòng lại trào lên một trận ngượng ngùng.
May mà tầng trệt của trung tâm thương mại nhỏ này không có nhiều người, từ lúc đến cho đến khi ra ngoài cũng chỉ gặp có một người.
Anh thấy tôi bước ra thì lập tức hỏi:
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
Tôi gật đầu, “Ừm…” nhưng thật ra vẫn còn rất đau.
Anh nói:
“Vậy có muốn ăn gì nóng không?”
Tôi đáp:
“Lục Tấn Nguyên, thật ra em rất muốn cùng anh đi ăn, nhưng giờ bụng đau quá, chỉ muốn về nhà thôi.”
Anh gật đầu, ánh mắt đầy lo lắng nhìn tôi:
“Ừ, vậy anh đưa em về.”
Tôi đau đến mức cứ phải khom người ôm bụng, chẳng muốn nhúc nhích. Không hiểu sao lần này lại đau dữ dội đến thế.
Anh đứng bên cạnh tôi, có chút lúng túng, rồi bất chợt khom người xuống quan sát:
“Nếu em không ngại, anh cõng— hoặc anh bế em đi nhé?”
Hả???
Tôi tất nhiên là không ngại rồi!
Nhưng lại thấy ngại ngùng quá nên không tiện gật đầu ngay, liền vòng vo nói:
“Em… hơi nặng đó.”
Có lẽ anh hiểu được ẩn ý trong lời tôi, liền vươn tay, một tay vòng lấy khoeo chân tôi, tay còn lại ôm lưng tôi, nhẹ nhàng bế bổng tôi lên.
Cực kỳ dứt khoát, trông chẳng hề tốn chút sức nào.
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Đây là lần đầu tiên tôi gần anh đến vậy — từ n.g.ự.c anh truyền đến hơi ấm rõ rệt, có lẽ tim tôi cũng cảm nhận được, đập thình thịch như sắp bay ra ngoài.
Anh cúi đầu nhìn tôi, trong mắt ngoài lo lắng còn mang chút ý vị khó hiểu.
Tôi vội vàng điều chỉnh lại nét mặt của mình.
Anh nói:
“Không sao, không nặng.”
Tôi đáp:
“Em thực sự đau bụng thật, không phải cố ý giả vờ để được anh bế đâu…”
Anh cười nhẹ:
“Cố ý cũng không sao.”
“……”
14
Tôi về nhà, rửa mặt qua loa rồi nằm ngủ một giấc. Mẹ tôi có đến gõ cửa giữa chừng, tôi bảo là đang đau bụng. Bà biết rõ tình trạng của tôi nên cũng không gọi tôi ra ăn tối nữa.
Tỉnh dậy, tôi thấy điện thoại có tin nhắn của Lục Tấn Nguyên.
Anh hỏi:
“Đỡ hơn chút nào chưa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/6.html.]
Tin nhắn gửi lúc 8 giờ 50 tối.
Đây là câu đầu tiên anh nói với tôi sau khi hai người kết bạn WeChat.
Tôi trả lời:
“Ừm, đỡ nhiều rồi.”
Sau đó tôi ra ngoài ăn cơm.
Bố mẹ tôi vẫn đang đợi ở phòng khách. Vừa thấy tôi ra, mẹ liền đứng dậy vào bếp hâm nóng đồ ăn.
Bố tôi thì gần như ngủ gật trên sofa, nghe thấy tiếng tôi ngồi xuống bên cạnh mới mở mắt, ngái ngủ hỏi:
“Tỉnh rồi à, mau ăn cơm, bố đi ngủ đây.”
Tôi quay đầu nhìn mẹ đang loay hoay trong bếp, rồi kéo tay bố:
“Bố, con có chuyện muốn nói với bố.”
Bố tôi là người có giờ giấc rất điều độ, đến giờ là đi ngủ, tính tình cũng khá trầm ổn, nghiêm nghị, chắc do tính chất công việc.
“Sao vậy?” – Ông hỏi.
Tôi vừa định mở lời thì điện thoại trong túi lại rung lên. Là tin nhắn của Lục Tấn Nguyên, nhưng tôi không mở ra xem ngay, quyết định nói chuyện với bố trước.
“Bố, con có bạn trai rồi.”
“Thế thì tốt quá!” – Ông vừa nghe xong liền tỉnh cả ngủ, chau mày nghĩ một lát rồi bảo –
“Con chắc cũng hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi nhỉ, có người yêu là chuyện bình thường, không cần phải báo cáo với bố mẹ đâu.”
Tôi… Bố tôi thậm chí còn không nhớ rõ tuổi của con gái mình.
Tôi sửa lại:
“Bố, năm nay con hai mươi tám.”
“Ồ.” – Ông gật đầu, ra vẻ chẳng có gì to tát, rồi nói tiếp –
“Yêu thì yêu, nếu thấy hợp thì dẫn về cho bố mẹ gặp mặt.”
Nói xong ông lại định đứng dậy đi ngủ.
Tôi kéo tay ông lại, nói:
“Bố, là người lần trước dì giới thiệu cho con đi xem mặt đấy.”
Tôi cá là mẹ đã kể chuyện này với bố rồi.
Bố tôi nghĩ một lát, hỏi:
“Có phải cậu cảnh sát lần trước không?”
Tôi gật đầu thật mạnh.
“Ồ.” – Ông thở dài một tiếng rồi gật đầu, lại nói tiếp –
“Mẹ con bảo con không vừa ý người ta, còn chê người ta xấu trai nữa.”
Gì cơ?! Sao đến miệng mẹ lại thành tôi chê người ta?
Tôi lẩm bẩm:
“Con đâu có nói thế…”
Bố tôi chỉ bảo:
“Chuyện của con thì con tự quyết định, miễn là không thấy phiền là được. Nhưng mà lời đồn truyền ra ngoài thì không hay đâu.”
Rồi ông đứng dậy, tay chắp sau lưng bước vào phòng, còn nói thêm một câu:
“Tâm không vững thì sao mà lập gia đình, dựng sự nghiệp được.”
Nói xong thì chẳng quan tâm đến tôi nữa, đi thẳng vào phòng.
Ông quen thói dạy dỗ rồi, về đến nhà cũng không tha cho đứa con gái này.