17
Anh ấy quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc, như thể đang hỏi “em nói gì vậy?”, nhưng rồi chỉ nhẹ nhàng đáp:
“Ừ.”
Tôi nghiêng người lại gần, đúng lúc bắt gặp vẻ mặt anh – vừa rồi còn có chút buồn, nhưng đã nhanh chóng thu lại.
Tôi vội vàng hỏi:
“Anh đang thầm chửi em vô tâm đúng không? Người ta cố tình dậy sớm đưa đi làm mà em lại chẳng biết điều gì hết?”
Anh nói:
“Không đến mức chửi em.”
“Thế thì chắc chắn là không vui rồi.”
Anh vốn chẳng hẹp hòi như tôi nói, vẫn giữ nguyên dáng vẻ bình thản, còn hơi bất lực mà cười nhẹ:
“Mục Di, em hình như hiểu rõ lắm đấy.”
“Em hiểu gì cơ?”
“Chuyện tình cảm.”
Tôi vốn không định nói, vì chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, nhưng anh lại chủ động nhắc tới, mà tôi thì không muốn để hiểu lầm kéo dài thêm, nên quyết định nói thẳng.
Tôi bảo:
“Lục Tấn Nguyên, anh là người đầu tiên em thích đấy.”
Anh: “……”
“Yêu đương với anh, em thật sự không có kinh nghiệm gì cả, nên sau này mong anh thông cảm nhiều hơn nha.”
Anh vẫn: “……”
“Bảo anh đừng đưa em đi làm nữa là vì em không muốn làm xáo trộn cuộc sống và công việc của anh. Hơn nữa, bệnh viện với đồn cảnh sát của anh cũng không gần, nếu cứ thế này mãi thì em sợ sẽ trở thành gánh nặng của anh.”
Xe dừng lại trước cổng bệnh viện, cuối cùng anh cũng lên tiếng:
“Em đúng là tự học mà không thầy dạy, anh suýt không thể tập trung lái xe.”
Tôi mở cửa xe, bước xuống, anh cũng đi theo.
Tôi nói một tràng như thế, đổi lại được câu “tự học mà không cần thầy dạy”, trong lòng hơi buồn buồn, bèn nói:
“Cảm ơn lời khen. Nhưng anh cũng giỏi đấy, diễn giỏi thật đấy, em chẳng cảm nhận được gì cả.” Lái xe thì cũng mượt nữa.
Anh đứng chắn ngay trước mặt tôi, vóc dáng cao lớn che khuất cả tầm nhìn của tôi.
Tôi chu môi định chào tạm biệt thì anh đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Anh nâng tay tôi lên, đặt lên n.g.ự.c mình, thấp giọng hỏi:
“Bây giờ cảm nhận được chưa?”
Lòng bàn tay anh nóng rực, hơi ấm ấy xuyên qua làn da, truyền tới tay tôi. Từng nhịp tim anh đập mạnh, gấp gáp, như từng tiếng trống nện thẳng vào tim tôi, khiến tim tôi cũng nhảy loạn theo.
Tôi hoảng hốt rút tay về, luống cuống nói dối:
“Không cảm nhận được gì đâu, nhưng cơ bắp anh rắn chắc thật đấy.”
Sau đó vội vẫy tay chào tạm biệt, rồi chạy một mạch vào bệnh viện.
18
Đến cửa thì vừa đúng lúc gặp Chương Dao.
Cô ấy hỏi tôi:
“Có ai đuổi theo sau à?”
Tôi đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chuyen-tinh-ngot-ngao-cua-chang-canh-sat-va-ho-si/8.html.]
“Không có đâu,” nhưng bước chân vẫn không dừng lại.
Thế là cô ấy đành phải cùng tôi tăng tốc bước đi:
“Sao cậu đi vội thế? Tập thể dục à?”
“Tôi đang đi cho tiêu cơm!”
“Sáng sớm đã đi cho tiêu cơm rồi, giỏi nói thật đấy, thế là anh cảnh sát Lục bị cậu ‘bắt’ rồi hả?”
Tôi:
“... Câu đó nghe như tôi giỏi ăn nói để lừa anh ấy ấy.”
“Tôi chỉ sợ cậu nhút nhát thôi!”
“Cảm ơn, tớ hứa sẽ không phụ lòng cậu, sẽ ‘mạnh mẽ’ hết sức!”
Nói vài câu đùa với Chương Dao, rồi chúng tôi quẹt thẻ vào chấm công, sau đó mỗi người về phòng ban của mình.
Công việc bận rộn, tôi cũng không có nhiều thời gian xem điện thoại.
Đến giờ ăn trưa, tôi hẹn Chương Dao đi ăn cùng, vừa ngồi xuống ăn tôi nhắn tin cho Lục Tấn Nguyên:
“Ăn cơm rồi nhé!”
Anh trả lời khá nhanh:
“Ăn nhiều vào.”
Chương Dao nhìn qua tin nhắn giữa chúng tôi, thấy tin nhắn buổi sáng của anh gửi cho tôi, cô ấy tin chắc tôi đã “cưa đổ” được Lục Tấn Nguyên rồi.
Để thưởng cho sự nỗ lực của tôi, cô ấy còn chia cho tôi một cái đùi gà trong bát của cô ấy, vừa nói vừa bắt chước giọng điệu của Lục Tấn Nguyên:
“Ăn nhiều vào, Mục Di bé bỏng!”
Tôi:“...”
Dạo này cả team hơi bận, nên mình sẽ ra từ từ.
Tối đó Lục Tấn Nguyên thật sự không đến đón tôi, gần tan ca thì nhận được tin nhắn của anh, dặn tôi đi đường cẩn thận.
Tôi trả lời:
“Anh cũng vậy nhé.”
Tôi thấy cuộc trò chuyện giữa tôi và anh khá nhạt nhẽo, mới xác nhận quan hệ nên cũng chưa biết nói gì, mỗi người cũng hơi giữ ý vì chưa quen nhiều, không gặp mặt nhiều nên cũng khó mà có cảm xúc sâu đậm.
Tôi chợt hơi hối hận vì sáng nay đã bảo anh đừng đến đón mình.
Tối chúng tôi gọi điện cho nhau, anh phối hợp với mọi chủ đề tôi đưa ra, nhưng cuộc sống tôi vốn nhàm chán, ít chuyện vui để kể, sở thích cũng đơn giản, duy nhất chỉ hợp nhau môn cầu lông thôi, mà tôi lại chơi yếu nên ngại không nói nhiều về việc mình thích nó ra sao.
Anh bảo lần sau có thể rủ nhau đi chơi, tôi nói đợi hết kỳ kinh rồi, anh lại hỏi tôi còn đau bụng không.
Dù tôi là người chủ động thổ lộ, theo đuổi anh trước, nhưng anh thể hiện rất nghiêm túc, không hề khiến tôi cảm thấy mình kém cỏi hay thấp hèn.
Tôi cảm nhận rõ anh không giả vờ nghiêm túc.
Tôi hơi tiếc khi phải kết thúc cuộc gọi, nên quyết định nói một câu khiến anh “bị đập mặt” một chút:
“Sáng nay anh mua cho tôi nước đậu nành ngon thật đấy…”
Anh im lặng.
“Em… em muốn hỏi anh mua ở đâu vậy?”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười rất nhẹ của anh:
“Này, đi ngủ đi, sáng mai anh sẽ mua cho em một ly nữa.”
Anh nhìn thấu tôi rồi.
Tôi giải thích:
“Em hối hận rồi, em rút lại lời nói sáng nay, em thấy nếu sáng không cho anh đến đón đi làm thì em sẽ không được gặp anh, em muốn mỗi ngày đều được gặp anh.”
Anh nói:
“Được, vậy thì mỗi ngày đều gặp nhau.”