Chuyện Tình Mình Giờ Cũng Chẳng Còn Lại Gì

Chương 8

"Đừng vì phong cảnh trên đường mà dừng lại."

"Bởi vì có một cô gái vẫn luôn đợi anh."

Tôi nức nở, ôm lấy cánh gãy của An An, ngã xuống mặt đất đầy m.á.u thịt.

Tôi ôm đôi cánh gãy đó, định đứng dậy.

Một sức mạnh kỳ lạ gần như trong nháy mắt đã đè ép cả người tôi xuống.

Tôi nằm rạp duwolsi mặt đất, không thể nhúc nhích.

Ngũ tạng lục phủ gần như bị nghiền nát.

Máu trào ra từ khóe miệng tôi.

Tôi cố gắng ngẩng đầu lên nhìn.

Là Thẩm Yếm.

43.

Thẩm Yếm là một người rất kỳ lạ.

Rõ ràng là một người âm ám nhưng lại có thể đi cùng An An, một cô gái vui vẻ, hoạt bát, cởi mở.

Thực ra trước đó, mặc dù tôi và Bạch Hạ ngồi ở phía trước.

Nhưng tôi cũng có thể nghe thấy An An và hắn nói chuyện với nhau.

Khá là ghen tị.

Nhưng tôi phải làm nhiệm vụ.

Tôi chỉ có thể dùng Bạch Hạ làm lá chắn cho mình.

Tôi đã xem qua cốt truyện lần này, cũng biết Thẩm Yếm sẽ là phản diện trong tương lai, trở thành đối thủ của tôi và bị tôi g.i.ế.c chết.

Nhưng trong khoảng thời gian ở học viện này.

Tôi thấy khá kỳ lạ vì tôi không thể cảm nhận được chút hắc hóa nào trên người hắn.

Chẳng lẽ phản diện không phải là hắn?

44.

Nhưng khi bị sức mạnh tuyệt đối này của hắn đè ép, mặc dù tôi đã từng là nam chính nhiều lần như vậy, cả thân thể lẫn cảm giác của tôi cũng run rẩy vì sợ.

Chiếc áo bào màu trắng của Thẩm Yếm bị nhuộm đỏ bởi máu, trông như vừa được vớt ra từ trong máu.

Ngay cả dưới đáy mắt hắn cũng thấm đẫm máu.

Hắn nhìn xuống tôi từ trên cao.

Rõ ràng là một tên què nhưng lại như mang sức mạnh áp bức nhìn xuống chúng sinh.

Khi hắn nhìn thấy đôi cánh gãy vụn trong tay tôi, ánh mắt khẽ lay động, như thể xác sống vô hồn đã được thổi vào một chút linh hồn.

Tay hắn khẽ động, đôi cánh gãy rời khỏi tay tôi.

Thẩm Yếm mỉm cười.

Ngữ điệu của hắn vô cùng kỳ lạ: "Ngươi có phải... lại g.i.ế.c nàng một lần nữa rồi không?"

Tôi thậm chí không kịp trả lời, tứ chi đã bị vặn vẹo thành tư thế kỳ lạ.

Thẩm Yếm, muốn g.i.ế.c tôi.

Hắn quả nhiên là phản diện g.i.ế.c người như ngóe, là người diệt thế.

Khoảnh khắc ý thức sắp biến mất, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

An An của tôi... cô ấy chắc chắn vẫn đang ở nhà đợi tôi.

Tôi dùng ý thức cuối cùng để hỏi: "Hệ thống, người xuyên không Tần An đã an toàn trở về thế giới thực chưa?"

Giọng hệ thống lạnh lùng: [Ting, thế giới thực, không có người này.]

Tôi mở to mắt.

An An!

Cô ấy không trở về sao?!

Cô ấy đã đi đâu?!

45.

Góc nhìn của Thẩm Yếm

Thật nhớp nháp, thật tanh tưởi.

Nhưng... cảm giác g.i.ế.c chóc này…

Ta khá thích.

Bạn cần đăng nhập để bình luận