Chuyện Tình Mình Giờ Cũng Chẳng Còn Lại Gì

Chương 5

Tôi đưa bánh bao cho chúng nhưng Thẩm Yếm lại hất rơi xuống.

Thẩm Yếm khẽ động ngón tay.

Thanh kiếm của hắn chỉ thẳng vào cổ họng của hai đứa trẻ con kia.

Hắn cười cực kỳ vô tình: "Ai sai các ngươi đến đây?"

Đôi mắt của hai đứa trẻ con lập tức chỉ còn tròng trắng, chúng đứng im không nhúc nhích.

Thẩm Yếm khẽ động ngón trỏ.

Lưỡi kiếm lộ ra.

Hắn định g.i.ế.c chúng ngay tại chỗ!

Tôi dứt khoát giữ chặt lấy cổ tay hắn: "Đừng sát sinh, nếu không lúc phi thăng sẽ phải chịu nhiều kiếp nạn hơn."

25.

"Ta tu vô tình đạo." Hắn nhướng mày, nhìn tay tôi: "Hơn nữa..."

"Chúng không còn là người nữa."

"Bị yêu quái móc mất nội đan, chỉ còn lại cái xác rỗng, thế vẫn còn được coi là người sao?"

Quả nhiên, hai đứa trẻ con đứng tại chỗ một lúc rồi bắt đầu quay cuồng, giống như những con rối mất phương hướng.

"Con yêu quái này lợi hại lắm sao?" Tôi cũng căng thẳng: "Những người khác đã bị ăn thịt hết rồi sao?"

Thẩm Yếm bấm ngón tay, nhỏ hai giọt m.á.u vào trán chúng.

Hắn vẫn bình thản như không: "Lo cho Giang Huyền như vậy, vậy thì đi theo xem thử đi."

Trong mắt hai đứa trẻ con lại lóe lên chút ý thức.

Chúng quay đầu lại, nắm lấy tay tôi và Thẩm Yếm, dẫn chúng tôi ra khỏi nhà trọ.

Thẩm Yếm không thích người khác chạm vào hắn.

Lần đầu tiên tôi vô tình chạm vào hắn, hắn đã đánh vào mu bàn tay tôi, khiến mu bàn tay tôi sưng lên mấy ngày.

Tôi từng lén lút chế giễu hắn: Không có số làm tổng tài nhưng lại mắc bệnh tổng tài.

Hắn từng hỏi tôi tổng tài là gì.Tôi nói với hắn, đó là một người đàn ông chẳng có việc gì, thích đứng trong nhà nhìn về phía xa, lẩm bẩm: "Trời lạnh rồi, cho Vương thị phá sản đi."

26.

Hắn nói: "Vậy thì hẳn hắn là một người rất có quyền thế."

"Còn được mọi người yêu mến."

Tôi nói không phải, con gái chúng tôi tuy thích tổng tài, nhưng không thích những tổng tài quá ngu dốt, quá ngang ngược, ích kỷ.

"Ta cũng ngang ngược mà." Thẩm Yếm cảm thấy tôi đang ám chỉ hắn.

"Nhưng phần lớn thời gian, ngươi luôn tôn trọng suy nghĩ của ta, ngươi sẽ không áp đặt suy nghĩ của mình lên ta." Tôi suy nghĩ một lúc rồi bổ sung thêm: "Ngoài lúc cho ta ăn mấy viên thuốc kỳ lạ."

Thẩm Yếm buông tay đứa trẻ con, mắt đứa trẻ con đảo một vòng, giống hệt như một con búp bê vải bị hỏng.

Tôi sợ hắn đánh con búp bê trẻ con kia nên vội vàng chủ động nắm tay hai đứa.

Một đứa bên trái, một đứa bên phải, chúng dắt tôi vào trong rừng sâu.

"Thẩm Yếm, ngươi đi gần vào một chút, sương mù phía trước rất dày." Tôi cảm thấy bước chân của chúng ngày càng nhanh.

Mà sương mù trước mắt ngày càng dày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận